“Các người cho rằng thằng khốn này có thẻ đầu lâu đế vương ư! Đúng, nhưng tấm thẻ đó là do anh ta... ăn cắp được!”
Bùm!
Lời này vừa ra khỏi miệng, không chỉ bọn Cao Thánh Viễn thay đổi sắc mặt kịch liệt mà nhóm Lãnh đạo cấp cao của Bạch Lạc cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Thẻ đầu lâu đế vương!
Bọn họ đã từng nghe nói tấm thẻ đó tôn quý biết nhường nào, trong tay mỗi ông lớn Lãnh đạo cấp cao nhất của An Nam đều có một tấm thẻ này.
Mà Lâm Thiệu Huy có được tấm thẻ này, là do ăn trộm?
Cái này....
Ngay lập tức, đám Cao Thánh Viễn và nhóm Lãnh đạo cấp cao tập đoàn Bạch Lạc hiểu ra, vì sao bọn Từ Minh Long lại kính chào Lâm Thiệu Huy.
Thì ra là họ bị Lâm Thiệu Huy lừa!
Nghĩ vậy, nhóm Lãnh đạo cấp cao bên Bạch Lạc bị dọa chết khiếp. Mà linh cảm xấu trong lòng đám Cao Thánh Viễn cũng không cánh mà bay sạch.
Thế nhưng, ngay lúc này, tiếng tiếp khách ngoài cửa lại vang lên!
“Chủ... chủ tịch tập đoàn Bảo Thịnh - ngài Lãnh Khang và toàn thể Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, đến!”
Tĩnh lặng!
Nghe thấy lời nhân viên tiếp khách ngoài cửa, âm thanh bàn luận của mọi người trong hội trường lập tức nhỏ xuống.
Ai nấy cũng không tin được vào lỗ tai của mình.
Lãnh... Lãnh Khang sao?
Chủ tịch tập đoàn Bảo Thịnh?
Cùng với tất cả các giám đốc lớn Lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Bảo Thịnh... đến ư!
Càng đáng sợ hơn chính là, khang Lãnh là ba của Lãnh Bất Phàm. Bây giờ lại xuất hiện, chẳng lẽ là do Lãnh Bất Phàm báo thù không được?
Ngay lúc này sắc mặt mọi người thay đổi xđùng xoạch.
Nhất là họ còn mới liên tưởng đến lời mà Lãnh Bất Phàm nói, chuyện mà Lâm Thiệu Huy trộm thẻ đầu lâu đế vương.
Mọi người nghĩ ngay rằng.
Lãnh Khang và các giám đốc của Bảo Thịnh đến, thứ nhất là để giúp con trai báo thù, thứ hai là tới thành phố Nam Giang để truy cứu trách nhiệm về chuyện thẻ đế vương.
Trong không gian tĩnh lặng, mọi người dường như nghe rõ tiếng nhịp tim tăng cao điên cuồng, thình thịch thình thịch.
Mà Lâm Thiên Quang còn vui mừng nói với Lâm Thiệu Huy:
“Cậu Lãnh Bất Phàm, không biết có phải cậu đã nói chuyện ăn trộm thẻ đế vương cho ba cậu không nhỉ?”
Hửm?
Nghe thấy lời này, ánh mắt của mọi người đổ dồn lên người Lãnh Bất Phàm.
Đúng rồi!
Nếu Lãnh Bất Phàm nói cho Lãnh Khang biết chuyện này.
Vậy mục đích của Lãnh Khang bây giờ cũng dễ hiểu thôi.
“Đúng vậy! Tôi biết chuyện thằng khốn kia ăn trộm thẻ đế vương từ lâu rồi, sau khi anh ta lừa gạt người bên Từ Minh Long và Bloody Rosie xong, tôi đã báo chuyện này cho ba tôi!”
“Nhưng không ngờ ba tôi chọn ngay thời điểm này đến truy cứu trách nhiệm! Ha ha ha...”
Lãnh Bất Phàm cười vô cùng khoái chí.
Tất nhiên, chuyện Lãnh Khang tới hoàn toàn ngoài dự liệu của anh ta.
Nhưng mà mấy thứ này không quan trọng.
Lúc này Lãnh Bất Phàm mặt mày đầy ý cười lạnh nhìn về phía đám Từ Minh Long:
“Từ Minh Long, Bloody Rosie! Mấy người nghe rõ chưa? Ba tôi tới rồi mà các người vẫn định ủng hộ tên lừa đảo này à! Các người chờ bị điều tra cách chức đi! Ha ha ha...”
Lãnh Bất Phàm cười càn rỡ cực kỳ.
Nghe thấy những lời này, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Từ Minh Long và Bloody Rosie mang theo sự thương hại rõ rệt.
Xong rồi! . Ngôn Tình Hài
Trong mắt mọi người xung quanh, bây giờ Lâm Thiệu Huy cứ như sao chổi vậy, xong đời rồi, hai người đứng đầu thành phố Nam Giang sợ rằng cũng dính xui theo.
Cốp!
Ngay khi mọi người đang tưởng tượng ra kết cục của đám Lâm Thiệu Huy và Bloody Rosie thì có tiếng bước chân truyền tới.
Rồi ngay sau đó, trong tầm mắt sùng bái của mọi người.
Một người đàn ông trung niên nho nhã, mặt trắng, không râu, mặc vest đi giày da như một quý ông thành công, từ cửa hội trường tiến vài.
Người đàn ông trung niên này là nhà tài phiệt làm chấn động cả Nam Lộc, chủ tịch tập đoàn Bảo Thịnh - Lãnh Khang!
Ba của Lãnh Bất Phàm!