Trong mắt bọn họ.
Thần y Lâm chính là định hải thần châm của giới y học thành phố Nam Giang, chỉ dựa vào lần trước anh chiến thắng đội người điên Mike đã đủ để anh trở thành niềm kiêu hãnh của giới y học thành phố Nam Giang.
Mà bây giờ, bọn họ làm sao đối mặt với sự khinh thường và sỉ nhục của người trẻ tuổi này đối với thần y Lâm chứ.
Nhất là Ông Cao.
Ông ta luôn xem Lâm Thiệu Huy như thần tượng, càng biết rõ, Lâm Thiệu Huy chính là thần linh trong mắt các vị bác sĩ trên toàn cầu - Bạch Cốt Thánh Thủ.
Một người như vậy làm sao có thể mặc cho một tên đàn em nhỏ bé làm nhục được.
“Thằng nhóc, miệng của cậu tốt nhất là giữ cho sạch sẽ vào! Cậu không có tư cách bình luận thần y Lâm đâu!” Ông Cao trừng mắt nhìn người trẻ tuổi, ánh mắt vô cùng âm u.
Chỉ là nghe xong những lời này.
Người trẻ tuổi không những không hề thu lại, mà càng kiêu căng hơn:
“Thần y? Ha ha ha… buồn cười!”
“Tôi nói cho các người biết, cả cái tỉnh Nam Lộc này người có thể được gọi là thần y chỉ có một, chính là thầy của tôi - Trương Thiên Nhất!”
Trương Thiên Nhất!
Khi nghe đến câu này, không khí xung quanh bỗng chốc đình trệ.
Bất kể là Ông Cao hay là tất cả bác sĩ và người qua đường xung quanh, đều trừng lớn mắt.
“Thằng nhóc này, cậu…… Trương Thiên Nhất mà cậu nói, là vị ẩn cư trên núi Thiên Nhất, ‘Tại Thế Hoa Đà’ mười năm không xuất hiện - Trương Thiên Nhất!”
Ông Cao chỉ cảm thấy tim mình co giật mãnh liệt, khó tin mà lên tiếng hỏi.
Hoa Đà sống - Trương Thiên Nhất!
Cái tên này ở tỉnh Nam Lộc có thể nói là không ai không biết, không ai không hiểu.
Trong vòng mấy chục năm nay.
Trong khu vực Nam Lộc đã từng xảy ra không dưới mười đợt dịch bệnh lớn, lần nào cũng có vô số người chết, trăm họ lầm than.
Mà Trương Thiên Nhất như là vị thần bảo hộ của Nam Lộc vậy.
Mỗi khi dịch bệnh lớn bùng phát, Trương Thiên Nhất đều mang theo thuốc cứu chữa rời khỏi núi.
Cứu người dân khỏi nước và lửa.
Có thể nói!
Trong vòng vài năm gần đây, Trương Thiên Nhất tuyệt đối là người đầu tiên của giới y học Nam Lộc, thậm chí bởi vì ông ấy cứu vô số người nên được xưng là “Hoa Đà Sống”!
Không chỉ có thế.
Thậm chí ngay cả An Nam vì khen thưởng công lao của Trương Thiên Nhất, đặt tên - cho ngọn núi nơi ông ấy ẩn cư là - núi Thiên Nhất.
Gần như đã trở thành lãnh địa riêng của ông ấy.
Mỗi năm, quan lại quyền quý đến núi Thiên Nhất tìm kiếm thần y Trương cứu chữa nhiều đếm không xuể.
Chỉ là!
Đám người Ông Cao làm thế nào cũng không ngờ được, người trẻ tuổi này lại là đệ tử của vị thần y đó.
“Không sai! Tôi chính là đệ tử cuối cùng của Trương Thiên Nhất - Diệp Ngôn!” Mặt của người trẻ tuổi tràn đầy vẻ kiêu ngạo vênh váo.
Mà nghe đến lời này.
Cả người Ông Cao càng thêm xám xịt:
“Lão phu thua không oan uổng! Không oan uổng…”
Cay đắng!
Cô đơn!
Vào lúc này, mức độ Ông Cao chịu đả kích chắc chắn còn mãnh liệt hơn lần trước đám người điên Mike.
Dù sao Diệp Ngôn trước mắt cũng chỉ mới ngoài hai mươi, không khác biệt mấy so với Lâm Thiệu Huy.
Thua một người trẻ như vậy khiến cho ông ta cảm thấy trong lòng rối loạn, phức tạp.
“Được rồi! Nếu đã biết thân phận của tôi vậy thì bây giờ hãy để cái người họ Lâm kia cút ra đây!” Mặt Diệp Ngôn đầy kiêu căng ngạo mạn nói:
“Người họ Lâm kia dạo này có vẻ phô trương vẻ vang quá! Thầy tôi không xuất hiện, anh ta lại được người người xưng tụng là thần y rồi?”
“Hừ! Hôm nay để tôi thay thầy tôi xử lý tên giả thần giả quỷ này!”