Chà!
Nghe giọng điệu của Diệp Ngôn, anh ta vốn dĩ không đem Lâm Thiệu Huy đặt vào trong mắt.
Mà nghe xong câu này, cho dù anh ta là đệ tử của Trương Thiên Nhất nhưng cũng ngay lập tức dấy lên sự phẫn nộ cho mọi người xung quanh.
Chỉ là còn chưa đợi mọi người xung quanh bác bỏ.
Một bóng dáng bước ra:
“Cậu hoàn toàn không đáng để thần y Lâm ra tay! Tiếp theo, tôi chấp nhận lời khiêu chiến của cậu!”
Hả?
Nghe đến những lời này, mọi người xung quanh đều sửng sốt, đến bây giờ bọn họ mới thấy một người nước ngoài bước ra từ trong đám bác sĩ.
Ông ta chính là người điên Mike!
Chà!
Nhìn thấy Mike bước ra, bỗng nhiên đám bác sĩ không ngừng hoan hô sôi nổi.
“Viện trưởng thật giỏi, để cho tên nhóc này biết lợi hại đi!”
“Không sai! Cho dù cậu ta là đệ tử của thần y thì sao! Xúc phạm chủ tịch Thiệu Huy của chúng tôi là không được!”
“Tên nhóc này, viên trưởng Mike của chúng tôi sẽ dạy cậu làm người!”
“……”
Rất nhiều bác sĩ từ nhiều bệnh viện như nhìn thấy hi vọng lấy lại mặt mũi, không ngừng rêu rao ầm ĩ.
Ngay cả Ông Cao khi nhìn thấy Mike bước ra cũng không khỏi thở dài một hơi.
“Việc còn lại giao cho ông đó!” Ông Cao vỗ vỗ vai của Mike, sau đó bước về đám bác sĩ, chuẩn bị xem cuộc chiến.
Cho đến bây giờ.
Trong sân chỉ còn lại Diệp Ngôn và Mike.
“Người nước ngoài?”
Diệp Ngôn nhìn Mike tóc vàng mắt xanh, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia khinh thường:
“Tôi đã nói từ lâu rồi, bệnh viện này chính là một thứ rác rưởi, dám để một người nước ngoài làm viện trưởng, thật là làm mất hết mặt mũi của người An Nam chúng tôi!”
“Nếu như tôi nhớ không lầm, chắc ông là bác sĩ Tây y người điên Mike, người đã tung hoành Nam Lộc chúng tôi vào khoảng thời gian trước?”
Mike, tất nhiên anh ta đã nghe qua cái tên này.
Vào khoảng thời gian đó, Mike đã làm khuynh đảo giới y học Nam Lộc, gần như không ai có thể đánh bại, thắng mười ba lần liên tiếp, hơn nữa còn nghiền ép Trung y xuống vũng bùn đất.
“Chỉ là tôi rất tò mò! Với năng lực của ông, sao lại đồng ý ở lại một bệnh viện của một thành phố nhỏ cấp ba này chứ?” Diệp Ngôn nhìn Mike, không khỏi mở miệng hỏi.
Mà nghe xong những lời này.
Mike không khỏi cười khẽ:
“Nhóc con, cậu còn quá trẻ, vốn dĩ cậu không hiểu sức mạnh của thần tượng!”
“Thần y Lâm là thần tượng của tôi, tôi ở lại nơi này, cam tâm tình nguyện ra sức vì thần y Lâm!”
Cái gì!
Nghe đến câu này.
Sắc mặt Diệp Ngôn không khỏi khẽ thay đổi.
Thần tượng?
Anh ta không thể ngờ được rằng bác sĩ Tây y người điên Mike này thế mà hoàn toàn bị tên giả thần giả quỷ Lâm này ẩn núp mất, thậm chí còn vì tên này mà không tiếc nương thân ở đây, quả thực là có chút không thể tin nổi.
“Tốt! Tốt lắm!”
Ý mỉa mai trên khóe miệng của Diệp Ngôn càng thêm đậm:
“Nếu đã như thế, vậy để tôi xem thử, ông theo tên họ Lâm này có năng lực gì!”
Nói xong, anh ta vẫy tay với bên cạnh:
“Để bệnh nhân tiếp theo vào đi!”
Chà!
Nghe đến câu này, người qua đường vây quanh lần lượt né ra một con đường.
Sau đó chỉ thấy hai nhân viên điều dưỡng nhanh chân mang một người đàn ông đi vào.
Người đàn ông này đã hoàn toàn hôn mê, hơi thở yếu ớt.
Không chỉ như vậy.
Nhất là sắc mặt của anh ta ảm đạm, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, hơn thế nữa, người đàn ông này rõ ràng đang sốt, những giọt mồ hôi không ngừng lăn dài trên trán anh ta, thậm chí trong lỗ chân lông cũng thấm những giọt máu.