Sau khi người bệnh nhân thứ hai đọc hết đơn thuốc của bác sĩ Thiệu Huy xong, Diệp Ngôn hoàn toàn ngớ người ra tại chỗ.
"Một... một ngày? Làm sao có thể được chứ!", mí mắt của Diệp Ngôn giật giật liên hồi, trong miệng không khỏi tự chủ lẩm bẩm nhắc tới các loại dược liệu và liều lượng trên phương thuốc của Lâm Thiệu Huy: "Năm gam hạt tía tô trắng, mười gam sâm linh chi, hai mươi gam rễ cây dâu tằm...", hết loại dược liệu này đến loại dược liệu khác được phát ra từ miệng Diệp Ngôn.
Chỉ là!
Diệp Ngôn hình như đã nghĩ tới một điều gì đó, hai mắt anh ta tròn xoe lên ngay lập tức, một ánh nhìn đầy vẻ khó tin cùng ngạc nhiên, bất ngờ chợt lóe lên trong đôi mắt anh ta: "Cách... cách kết hợp này, giống như là dựa vào liều lượng tăng dần các vị thuốc để thúc đẩy tình trạng bệnh!"
"Cũng tức là với phương pháp này, nửa ngày đầu bệnh nhân này sẽ cảm thấy ủ rũ không gắng gượng nổi, nhưng đến nửa ngày còn lại thì có thể hoàn toàn... khỏi bệnh theo như loại phương pháp kích thích tình trạng bệnh này?"
Đùng!
Sau khi hiểu ra vấn đề, Diệp Ngôn chỉ cảm thấy phía trước mắt mình như đang tối sầm lại, cả người lúc này như đang mất hết tất cả sức lực, như muốn ngã nhào trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, những người bên cạnh cho dù có ngốc đến mấy cũng có thể nhận ra được sự tình.
Đặc biệt là bệnh nhân thứ hai, run như cầy sấy, hoảng loạn hỏi Diệp Ngôn: "Bác sĩ Diệp Ngôn, cho tôi hỏi đơn thuốc này của bác sĩ Thiệu Huy thật sự có hữu hiệu sao?"
Hữu hiệu ư?
Nghe xong câu nói này, khóe miệng của Diệp Ngôn không khỏi co giật dữ dội, anh ta rất muốn dối lòng nói không hữu hiệu.
Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy các bác sĩ tiền bối cùng với các thầy thuốc Đông y bên cạnh, anh ta mới hoàn toàn từ bỏ ý định này.
Cuối cùng!
Cho dù là bản thân phủ nhận đi chăng nữa, nhưng các vị tiền bối cùng những người này sẽ không ăn không ngồi rồi mà để chấp nhận như vậy, bọn họ đều có thể nhìn ra phương thuốc siêu phàm của Lâm Thiệu Huy.
Đến lúc đó nếu như bị bóc trần ra trước mặt mọi người, thì bản thân há chẳng phải bị làm cho bẽ mặt và mất thể diện hay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Ngôn chỉ có thể nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng mà đáp: "Có… có tác dụng!"
Ồ!
Sau khi Diệp Ngôn một lần nữa thừa nhận, tất cả những bệnh nhân xung quanh và người qua đường càng trở nên xôn xao hơn.
Bọn họ có như thế nào cũng chẳng thể ngờ được rằng Lâm Thiệu Huy chỉ cần nhìn lướt qua đã viết ra được hai phương thuốc chẩn đoán bệnh, thậm chí còn lợi hại hơn Diệp Ngôn, một bác sĩ thiên tài cẩn thận viết trong hai mươi, ba mươi phút.
Thần y!
Ngay lúc này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bác sĩ Thiệu Huy. Vẻ mặt sùng bái càng lúc càng rõ hơn hết.
Trong lòng của bọn họ, Lâm Thiệu Huy chắc chắn là một thần y thật sự, thậm chí so với Diệp Ngôn và người thầy Trương Thiên Nhất của anh ta thì còn vượt xa!
"Tôi... tôi muốn tiếp tục! Tôi không tin!", Diệp Ngôn vẫn như cũ không hề nản lòng, anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy, gằn giọng nói: "Vẫn còn tám đơn thuốc nữa, tôi không tin mấy đơn thuốc đó anh vẫn giỏi hơn tôi!"
"Cậu nhóc, cậu đợi đi!"
Nói xong, Diệp Ngôn ngay lập tức ngồi lại vị trí của mình sau đó gọi tên bệnh nhân thứ ba bắt đầu việc chẩn đoán của mình.
Trong lúc Diệp Ngôn chẩn đoán cho bệnh nhân, thời gian trôi qua từng chút từng chút một
Có điều, việc khiến những người xung quanh khó mà tin tưởng được chính là:
"Chính xác!"
"Chính xác!"
"Vẫn là chính xác!"
....
Mỗi lần Diệp Ngôn chẩn đoán xong đều đem ra so sánh với phương thuốc của Lâm Thiệu Huy, tuy nhiên điều khiến anh ta sợ hãi đó chính là đối với mỗi loại chứng bệnh thì hai đơn thuốc đều hoàn toàn chính xác.
Điều này còn chưa dừng lại.
Những phương thuốc của Lâm Thiệu Huy, đối với mỗi chứng bệnh và phương pháp điều trị lại nhanh hơn Diệp Ngôn, cách điều trị cũng hoàn toàn trị dứt điểm.