Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 647: Chương 647: Chương 684




Tí tách! Tí tách! Mồ hôi ướt đẫm trên trán Diệp Ngôn cứ thi nhau chảy xuống không ngừng. Gương mặt Diệp Ngôn hiện giờ tái mét, trắng bệch như tờ giấy trắng, cứ như là đã nhìn thấy ma vậy.

"Sao có thể xảy ra chuyện này được! Lẽ nào... người trẻ tuổi như hắn, thật sự đã đạt đến trình độ thần y như thầy của tôi rồi?", Diệp Ngôn vừa hoảng loạn vừa đưa tay lau mồ hôi lạnh đang túa ra.

Và sau khi Diệp Ngôn đem ra đơn thuốc bản thân viết cho bệnh nhân thứ mười ra so sánh với đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy.

Hả?

Ánh mắt của Diệp Ngôn ngay lúc này đột nhiên sáng lên: "Hai đơn thuốc này, không giống nhau!", gương mặt của Diệp Ngôn vốn đã nhợt nhạt như tờ giấy trắng thì ngay lúc này chợt hiện lên một tia phấn khích.

Lúc này, Diệp Ngôn phát hiện ra đơn thuốc mà bản thân kê cho bệnh nhân thứ mười ghi rõ ràng là bệnh sỏi dạ dày!

Thậm chí, bản thân Diệp Ngôn còn kê đơn thuốc chữa sỏi dạ dày hiệu quả nhất, đủ để đảm bảo bệnh nhân này sẽ có thể loại bỏ sỏi và hồi phục sức khỏe trong vòng một tháng.

Tuy nhiên chẩn đoán của Lâm Thiệu Huy lại là bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, nhanh thì một giờ, chậm thì một ngày sẽ phải chết!

Và trên đơn thuốc, chỉ có mấy chữ - không trị khỏi được!

Chà!

Nhìn thấy phương thuốc này của Lâm Thiệu Huy, Diệp Ngôn vui mừng khôn xiết, anhh ta vẫy tờ đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy cho mọi người nhìn rồi nói: "Mọi người đã nhìn thấy hết rồi chứ? Đơn thuốc cuối cùng của tên này đã bị lộ tẩy ra rồi!"

Nói đến đây, ánh mắt của Diệp Ngôn nhìn vêc phía bệnh nhân cuối cùng rồi nói: "Người này, tình trạng sức khỏe ngày thường như thế nào?"

Hả?

Người bệnh nhân cuối cùng này, đơn thuốc mà Lâm Thiệu Huy kê cho anh từ trước sớm đã bị Diệp Ngôn lấy đi, bản thân thậm chí còn không biết trên phương thuốc của Lâm Thiệu Huy có viết những gì.

Lúc này khi nghe thấy câu hỏi của Diệp Ngôn, người này vội nói: "Sức khỏe của tôi thường ngày vẫn tốt, thỉnh thoảng sẽ bị đau dạ dày một chút, ngoài ra thì không có bệnh tình gì lớn cả!". Khi nghe những lời này của bệnh nhân, khóe miệng của Diệp Ngôn nở một nụ cười: "Vậy tôi hỏi anh, gần đây anh có phải cảm thấy luôn có tình trạng dạ dày ở trạng thái căng chướng, không ăn được cơm, không uống được nước!"

"Thậm chí ngay cả ở vị trí bàng quang cũng đau?", từng câu từng chữ mà Diệp Ngôn nói ra đều vô cùng chính xác.

Người bệnh nhân nghe vậy liền gật đầu lia lịa như gà mổ thóc vậy.

Cho đến khi điều này được xác nhận, Diệp Ngôn liền vừa đưa tay vẫy đơn thuốc của Lâm Thiệu Huy, vừa cười mỉa mai nhìn đám đông lớn tiếng nói: "Các người đều đã nghe rõ rồi chứ? Theo như những gì mà người bệnh này miêu tả, thì rõ ràng là anh ta bị bệnh sỏi dạ dày! Chỉ cần làm theo đơn thuốc của tôi, sắc thuốc uống thì không quá một tháng sỏi sẽ biến mất!"

"Nhưng mà, các người biết trên đơn thuốc của tên kia viết gì không?"

Cái gì!

Nhìn dáng vẻ ngạo mạn của Diệp Ngôn, cộng thêm với những lời nói của anh ta, hầu như sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào đơn thuốc trên tay anh ta.

Hầu như mỗi người có mặt ở đó đều vô cùng tò mò không hiểu Lâm Thiệu Huy đã viết gì trên đó lại có thể khiến cho Diệp Ngôn trở nên phấn khích đến như vậy.

"Vì cậu ta viết, bệnh nhân này đang bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối!!!"

Câu nói của Diệp Ngôn khiến cho tất cả mọi âm thanh trong khu vực này đột ngột im bặt.

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối?

Điều này, sao có thể được chứ!

Tất cả bệnh nhân và người qua đường gần đó đều nhốn nháo nhìn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.