Ầm!
Chỉ với một câu nói thì Bạch Trần đã sợ tới mức toàn thân lại kích động, nhanh chóng run giọng đáp: “Thưa… thưa bà chủ, con đã biết biết tội! Tội lỗi không thể tha thứ!”
“Nói chuyện đi!” Trịnh Hồng Liên nheo mắt, lãnh đạm nói: “Chuyện thôn tính tập đoàn Bạch Lạc lần này sao có thể thất bại được? Hơn nữa, Bạch Tam và 13 Thiên Sứ Áo Trắng làm sao lại bị tiêu diệt?”
Nghe bà ta nói như thế lúc này Bạch Trần mới vội vàng giải thích mọi chuyện về thành phố Nam Giang.
Và khi bà chủ Trịnh Đồng Niên nghe được Lâm Thiệu Huy hóa ra là vua Huyết Ngục!
Soạt!
Bà ta đột ngột bật dậy khỏi ghế ngồi, trên khuôn mặt vốn dĩ nhợt nhạt như tờ giấy ấy lại có một vệt ửng hồng dày đặc, bà ta nói với vẻ hoài nghi: “Bạch Trần, cậu… cậu có chắc rằng Lâm Thiệu Huy là vua Huyết Ngục không?”
Chấn động!
Đó là vua Huyết Ngục!
Chuyện mà Trịnh Đồng Niên thường quan tâm nhiều nhất đến tình hình quốc tế.
Và trong số đó, mỗi lần nhìn thấy tên vua Huyết Ngục, bà ta đều cảm thấy rùng mình.
Một tay tạo ra Huyết Ngục!
Phất tay thành lập tập đoàn Huy Hoàng, tài phiệt số một thế giới!
Vua Huyết Ngục!
Đây gần như là thần trong lòng của bà chủ Trịnh Hồng Liên.
Bà bây giờ bà ta thậm chí nằm mơ cũng không ngờ rằng sự tồn tại kinh khủng như vua đó lại được ẩn trong thành phố Nam Giang, hơn nữa đó còn là một nhánh nhỏ của gia tộc nhà họ Bạch.
Điều này……
“Bà chủ, là thật 100%! Thầy trò Huyết Tổ đã từng là người của Huyết ngục, ông ta vẫn luôn gọi Lâm Thiệu Huy là vua của tôi!”
“Còn nữa, theo điều tra của còn thì gần đây thần y Lâm và đại tông sư Lâm vừa xuất hiện ở thành phố Nam Giang đều là một người, chính là Lâm Thiệu Huy, vua Huyết Ngục!”
“Chỉ có anh ta mới có thể khủng khiếp và đa năng như vậy!”
Ồ!
Bạch Trần vừa dứt lời.
Trán bà chủ Trịnh Hồng Liên đột nhiên chảy ra mồ hôi lạnh!
Nguy hiểm thật may mắn là Bạch Trần đã biết thân phận thực sự của Lâm Thiệu Huy, nếu không, nếu bà ta tiếp tục phái các Thiên Sứ Áo Trắng đến báo thù cho tổ ba thì có lẽ điều chờ đợi gia tộc nhà họ Bạch chính là... thảm họa diệt vong.
Nghĩ đến đây, bà chủ Trịnh Hồng Liên gục xuống ghế, mồ hôi lạnh dày đặc gần như thấm ướt quần áo: “Bạch Trần! Trong chuyện này cậu không có sai, ngược lại còn có công lao! Đối với nhà họ Bạch chúng ta, cậu có công lao kinh thiên động địa!”
Trong một lời nói, thân hình đang phủ phục trên mặt đất của Bạch Trần kịch liệt run lên.
Trong lòng anh ta mừng như điên: “Cảm ơn bà chủ!”
Khi nghe thấy như vậy, bà chủ Trịnh Đồng Niên xua tay, rồi tò mò hỏi: “Thân phận thật của Lâm Thiệu Huy, ngoài cậu ra thì còn có ai biết không?”
“Thưa bà chủ, chỉ có những tên thuộc hạ đáng sợ của Lâm Thiệu Huy mới biết chuyện này, ngoài ra thì chỉ còn có con mà thôi!” Bạch Trần cung kính đáp:
“Hơn nữa, hình như ngay cả nhà Bạch Tố Y cũng không biết thân phận thực sự của Lâm Thiệu Huy.”
Hả?
Hai mắt bà chủ Trịnh Đồng Niên sáng lên, che giấu thân phận sao?
“Được rồi! Quá tốt rồi! Trong trường hợp này có nghĩa là vua Huyết Ngục đã che giấu thân phận của mình, còn chuyện này thì chỉ có cậu biết, tôi biết! Cậu không thể nói thân phận thật của cậu Thiệu Huy cho người khác biết!”
“Ngoài ra, hãy hủy bỏ mọi hành động bất lợi đối với tập đoàn Bạch Lạc và cậu Thiệu Huy!”
Bà chủ Trịnh Đồng Niên cực kỳ dứt khoát: “Hơn nữa, tôi sẽ đặc biệt thăng cấp cậu lên hàng thứ ba thừa kế!”
“Chỉ cần sau này cậu Thiệu Huy xuất hiện ở thành phố Nam Lộc thì bằng mọi giá cậu phải xin lỗi cậu ấy, cầu xin cậu ấy tha thứ, cùng cậu ấy xây dựng mối quan hệ thân thiết nhất!”
“Cậu có hiểu không?”
Ầm!
Chỉ trong một lời nói, Bạch Trần gần như đã khóc vì sung sướng.
Thừa kế thứ ba!
Phải biết rằng có hàng trăm người con cháu dòng chính của nhà họ Bạch, mà Bạch Trần chỉ là một trong số đó.
Tuy nhiên, anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng vì Lâm Thiệu Huy mà anh ta sẽ được đặc cách thăng cấp, vượt qua vũ môn.
Vào khoảnh khắc này Bạch Trần cảm thấy vô cùng biết ơn và sùng bái Lâm Thiệu Huy đến cùng cực.
Lúc này, đầu anh ta đang hướng xuống đất đập mạnh: “Bà chủ có thể yên tâm, chỉ cần anh Thiệu Huy xuất hiện ở thành phố Nam Lộc, cho dù con phải trả cái mạng thấp này, nhất định sẽ làm bạn với anh Thiệu Huy!”
Nghe nói như thế thì khóe miệng của bà chủ Trịnh Đồng Niên nở một nụ cười mãn nguyện.
Đôi mắt đẹp của bà ta không khỏi nhìn ra khỏi phòng khách, nhìn về thành phố Nam Giang: “Có lẽ cậu Thiệu Lâm đó chính là đấng cứu thế chân chính của nhà họ Bạch chúng ta!”
“Chỉ có cậu ấy mới có thể làm cho nhà họ Bạch của ta một bước lên trời.”