Cô nhìn thấy Lâm Thiệu Huy không phát giác được, sắc mặt cô ấy thay đổi:
"Coi chừng...”
Sau khi nói xong, người đẹp áo đỏ muốn nhào đến đẩy Lâm Thiệu Huy ra.
Nhưng đúng vào lúc này.
Răng rắc!
Một tiếng thủy tinh vỡ đột ngột truyền đến.
Người đẹp áo đỏ ngạc nhiên phát hiện Lâm Thiệu Huy đã bóp vỡ ly rượu không trên tay.
Sau đó.
Lòng bàn tay to lớn của anh, như thể mọc thêm mắt, đột nhiên thò ra.
Keng!
Một tay đánh rớt con dao găm trong tay tên cầm đầu nhóm côn đồ kia.
Kẻ côn đồ đầu tiên sẽ bị tiêu diệt.
"Chết tiệt.”
Tên lưu manh đứng đầu sửng sốt, anh ta thật không ngờ thân thủ Lâm Thiệu Huy lại nhanh nhẹn như vậy.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy con dao găm của mình rơi xuống, anh ta bèn xoay người muốn rút lui.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Anh ta vừa bước chân ra thì bàn tay to lớn của Lâm Thiệu Huy đã nắm lấy lòng bàn tay anh, sau đó mạnh mẽ giật mạnh anh ta lại.
Tên lưu manh này, giống như một tờ giấy, bị kéo đến quán bar.
"Nhãi ranh! Mày... mày muốn làm gì vậy?"
Tên lưu manh đứng đầu kinh hãi, anh ta muốn giãy dụa, nhưng ở trước mặt Lâm Thiệu Huy, anh ta cảm thấy sức mạnh của mình, yếu ớt như một đứa trẻ.
Bàn tay kia của anh ta bị Lâm Thiệu Huy ấn lên mặt quầy.
"Làm gì đấy?"
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, nụ cười này khiến cho người ta sởn hết cả gai ốc:
"Anh không muốn tay nữa thì... đưa cho tôi.”
Cái gì?
Câu nói của Lâm Thiệu Huy khiến cho tên lưu manh bị dọa gần như tiểu ra quần.
Đặc biệt là dưới cái nhìn kinh hoàng của anh ta.
Tay trái của Lâm Thiệu Huy cầm mảnh vỡ của cái lý đã bị bóp vỡ, thủy tinh rơi xuống, dần dần lộ ra những mảnh vỡ.
Sau đó, anh hành động, đâm một nhát!
Phập!
Những mảnh vỡ sắc bén của ly rượu như một con dao găm ngay lập tức xuyên qua lòng bàn tay của kẻ côn đồ cầm đầu.
Toàn bộ bàn tay bị thủy tinh mạnh mẽ đâm thủng và đóng đinh trên mặt bàn.
Yên tĩnh...
Giờ phút này, toàn bộ quán bar, tĩnh mịch đến chết người.
Những tên côn đồ xung quanh, vừa lao tới phía trước đã bị máu bắn tung tóe lên mặt.
Lập tức khiến cho bước chân của họ dừng lại đột ngột.
"A a a! "
Nhất là khi những tiếng kêu thảm thiết vang lên, đám côn đồ kia thấy bàn tay của lão đại mình đã bê bết máu.
Tay anh ta bị đâm thủng đóng đinh vào mặt bàn, cả người anh ta run lên vì đau đớn như đang sàng phân.
"Tay của tao. Tên khốn kiếp. Mày... Mày lại dám hủy tay tao.”
Sắc mặt tên côn đồ cầm đầu tái mét như tờ giấy.
Ánh mắt nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, giống như nhìn thấy một ác quỷ.
Hung ác!
Tàn nhẫn!
Anh ta chưa từng thấy một người, vừa nói vừa cười có thể dùng một tay hủy bỏ tay một người.
Đâu chỉ có anh ta!
Bọn côn đồ xung quanh cũng như khách hàng chỉ cảm thấy ớn lạnh, xộc thẳng từ lòng bàn chân lên tận óc khiến cho bọn họ cảm thấy da đầu tê dại.
Bóp nát ly rượu.
Đâm thủng lòng bàn tay.
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Đặc biệt, khi mọi người nhìn thấy lòng bàn tay bị đâm của người thanh niên và bị đóng đinh trên bàn, bộ dạng khốn khổ và lòng bàn tay đẫm máu kia làm cho, mọi người chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Đúng là... quá tàn nhẫn!
Tất cả mọi người cũng không nghĩ tới nhìn Lâm Thiệu Huy yếu ớt nhu nhược giống như một sinh viên đại học vậy mà khi đâm vào tay người kia lại tàn nhẫn và độc ác như vậy.
Mà vào đúng lúc này.
Tên lưu manh đang bị đóng đinh vào quầy bar nghiến răng một cái, mạnh mẽ rút mảnh thủy tinh vỡ từ lòng bàn tay ghim trên quầy bar ra.
Đột nhiên, cơn đau dữ dội khiến anh toàn thân run lên, nước da tái nhợt.