Những giọt nước mắt nóng hổi rơi từ đôi mắt của người phụ nữ áo đỏ rơi xuống.
Cô nhắm mắt lại, rơi lệ và uống một hơi cạn sạch ly bạch sắc hỏa diễm này.
…
Khi đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, một hơi thở cực nóng và lạnh buốt đối lập từ miệng cô phát ra.
"Anh... anh là anh ta sao?"
Người phụ nữ áo đỏ không để ý đến những giọt nước mắt rơi trên mặt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Thiệu Huy, trong mắt tràn đầy mong đợi và kích động.
Vì cô đã hoàn toàn bị vững tin.
Ly rượu này hoàn toàn giống ly rượu mà cô đã uống hồi đó, tuyệt đối giống như đúc, không có chút nào khác biệt.
Giờ phút này!
Không chỉ có người phụ nữ áo đỏ mà mọi người xung quanh cũng cũng hoàn toàn sợ ngây người.
Đơn giản là họ không thể tưởng tượng ra được ma lực của loại rượu do nam người thanh niên này pha chế như thế nào, lại có thể khiến cho một cô gái cực kỳ nóng bỏng phải cuồng hỉ đến thút thít nỉ non, kích động đến phát run như vậy
Điều này chỉ đơn giản là không thể tin được.
Đặc biệt là những tên lưu manh kia, bọn họ vẫn luôn lạnh lùng theo dõi, cho tới giờ phút này, những tên côn đồ này hoàn toàn hoang mang.
Thằng này đang…Tán gái?
Chết tiệt, rõ ràng đó là cô gái nóng bỏng mà họ nhìn chằm chằm trước, tên khốn kiếp này lại ở trước mặt bọn họ tán gái?
Đây quả thực là... tìm chết.
Một tia giận dữ hiện lên trong mắt những tên lưu manh.
Nhưng Lâm Thiệu Huy cũng không liếc mắt nhìn bọn họ, anh cười nhạt với người đẹp áo đỏ và lắc đầu:
"Tôi không biết cô nói xong về ai.”
"Tôi chỉ có thể nói với cô rằng đồ uống không giống nhau, và tất cả đàn ông cũng không giống nhau."
Không giống nhau.
Đây là... đang phủ nhận.
Nghe nói như thế, ánh sáng hưng phấn trong mắt người phụ nữ áo đỏ dần dần mờ đi.
Đúng vậy.
Làm thế nào có thể là một người chứ?
Tuy rằng bọn họ rất giống nhau, mặc dù đều điều chế ra loại đồ uống này, nhưng đẳng cấp của người với người nhất định đã không giống nhau rồi.
Người đàn ông đó, bây giờ sợ rằng anh ta là tồn tại hàng đầu ở Mỹ, sao có thể là một tên nhóc trông xe, làm sao có thể xuất hiện ở quán bar Nam Lộc chứ.
Nghĩ tới đây!
Người đẹp áo đỏ không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng rồi nói:
"Được rồi. Tuy rằng anh không phải anh ấy, tôi vẫn còn muốn cám ơn anh! Đã giúp tôi tìm được hương vị của năm đó.”
Người đẹp áo đỏ nói xong lại cầm bình lắc cocktail lên, rót vào trong ly của cô và
Lâm Thiệu Huy thêm một ly bạch sắc hỏa diễm:
"Nào. Gặp nhau là duyên số, không say không nghỉ! "
Nói xong, hai người cầm ly rượu lên, chạm nhẹ rồi uống một hơi cạn sạch.
Bùm.
Cảnh tượng này rơi vào trong tầm mắt của một vài tên côn đồ khiến bọn họ vô cùng tức giận.
Tán gái thành công?
Chết tiệt,chính mình ăn một bạt tai còn không được đến người phụ nữ đó, làm sao có thể để cho tên bạch kiểm kia nhặt được của có sẵn như vậy.
Khi nghĩ đến đây.
Vài tên côn đồ liếc nhìn nhau, trên mặt cả đám hiện lên vẻ âm tàn, sau đó không ai bảo ai, mỗi người lấy ra một con dao từ trong túi của mình.
"Đi. Giết tên khốn kiếp này.”
Tên lưu manh đứng đầu lạnh lùng nói.
Vài tên ngay lập tức bước tới lao về phía Lâm Thiệu Huy.
Dao gập trên tay họ, một tay cầm dao nhắm thẳng vào Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ đâm đến.
"Tên nhãi ranh, mày đi chết đi...”
Tên cầm đầu kia nói một cách tàn bạo.
Anh ta hận không thể đâm cho tên khốn kiếp này một dao mất mạng.
Một màn này, quá mức đột nhiên.
Mãi cho đến khi nhiều khách hàng xung quanh, nhìn thấy vài tên lưu manh lao tới với con dao sáng loáng trên tay, họ mới giật mình và né tránh.
Ngay cả người phụ nữ áo đỏ kia lại càng hoảng sợ.