Roạt!
Ngay khi nói ra những lời này, mọi người từ trong trạng thái kinh ngạc tạm thời, đột nhiên lấy lại tiềm thức.
Khóe miệng mọi người lần lượt lại xuất hiện những nụ cười lạnh lẽo đầy suy tư.
Đúng vậy!
Ngay cả khi Bạch Tố Y đã trở thành chủ nhân của nhà họ Bạch, cũng không thay đổi được bất cứ điều gì, bởi vì người mà bọn họ đã đắc tội, lại là bá chủ tiếng tăm lừng lẫy thứ ba của An Nam.
Bất cứ một người nào cũng có thể ảnh hưởng tới toàn bộ An Nam!
Trịnh Hồng Liên đã chọn cách đứng về phía bọn họ, như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết cho bản thân!
Trên mặt tất cả mọi người đều để lộ ra nụ cười khinh thường, trong lòng thầm châm biếm Trịnh Hồng Liên ngu ngốc, vậy mà lại đi bảo vệ hai người mang trọng tội trong mình.
Mà khi nghe được những lời này, sự hối hận trong lòng ông cụ nhà họ Bạch cùng người khác, cũng ngay lập tức tiêu tan thành mây khói.
Làm chủ nhà thì làm sao?
Há không phải là đế vương đoản mệnh sao?
Đã đắc tội với tam đại bá chủ, hai con người sao chổi này đã định trước là chỉ còn đường chết, cũng may bọn họ đã sớm phân định ranh giới rạch ròi, nếu không chỉ sợ là sẽ bị liên lụy rồi.
Thế nhưng Trịnh Hồng Liên, lại nở nụ cười khinh thường, không quan tâm tới sự châm biếm và bất mãn của mọi người, thẳng thắn nói:
“Khai tọa!”
Cái gì!
Lời này, một lần nữa khiến tất cả mọi người có mặt đơ ra như phỗng.
Vị Tướng Huy thần bí kia còn chưa đến, Trịnh Hồng Liên vậy mà đã tuyên bố khai tọa?
Đây quả thực là giọng khách át giọng chủ, rốt cuộc vẫn là tìm đường chết.
Thế nhưng!
Điều làm kinh thiên động địa hơn nữa, vẫn còn nằm ở phía sau!
Dưới ánh nhìn kinh hãi của mọi người, Trịnh Hồng Liên lại ngang nhiên đem theo Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy, ngồi vào vị trí của người làm chủ!
Rầm!
Toàn bộ hội trường, hoàn toàn chấn động!
Cảnh tượng này khiến cbo toàn bộ những người có mặt trong đại sảnh đều khó tin nhìn về phía Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy.
Trịnh Hồng Liên, vậy mà dám để đôi vợ chồng này ngồi vào vị trí mà đáng ra thuộc về Tướng Huy?
Điên rồi…
Đây nhất định là điên rồi!
Lúc này, ánh mắt của Lâm Thiên Quang càng trở nên lạnh lẽo, to giọng nói:
“Trịnh Hồng Liên, cô thật sự rất dũng cảm! Là người hầu của thiếu gia, lại dám bảo vệ kẻ thù của thiếu gia, thậm chí còn cả gan chiếm đoạt vị trí của Tướng Huy, cô đây mới là thật sự đang gây đại họa cho thiếu gia!”
“Ba gia chủ kia, nhất định sẽ không tha cho cô!”
Nhìn dáng vẻ này!
Sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch khó coi đến cực kỳ, phẫn nộ quát hai người Lâm Thiệu Huy:
“Cậu cút xuống đây cho tôi! Vị trí đó là nơi hai người rác rưởi các người có tư cách để ngồi vào sao? Các người muốn chết, đừng kéo chúng tôi theo!”
Mọi người của nhà họ Bạch cũng tức giận không thôi, ồn ào sợ hãi đan lẫn với tức giận:
“Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy, các người có muốn chết thì cũng đừng có kéo chúng tôi theo, mau cút đi!”
“Đồ khốn khiếp, các người cũng không tự soi gương xem bản thân có đức hạnh gì, lấy tư cách gì chiếm vị trí của Tướng Huy? Tôi khuyên các người chớ nên ảo tưởng bản thân mình!”
Vị trí của Tướng Huy?
Nghe thấy lời này, Bạch Tố Y nhất thời bị dọa đến mặt tái nhợt, muốn đứng lên quay người đi.
Nhưng Lâm Thiệu Huy ngồi bên cạnh, lại bắt lấy tay của cô, cười nói:
“Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu!”
Không có chuyện gì đâu?
Nghe được lời này, mọi người ngay lập tức khịt mũi khinh bỉ.
Ngồi vào vị trí của Tướng Huy, tên nhóc này lại dám nói là không sao đâu?
Đây thật sự là ăn gan của cọp đúng không?
Đợi một lát nữa tam đại gia chủ và Tướng Huy tới rồi, để xem tên đần độn này kết thúc mọi việc như thế nào!
Tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều đang cười trên nỗi đau của người khác, háo hức chờ đợi, xem lát nữa Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y gặp xui xẻo như thế nào. .