Ma Vương Siêu Cường Của Thế Giới Hắc Ám

Chương 932: Chương 932: Chương 970




Rất nhanh!

Ba người oai phong lẫm liệt, một nhóm ba người liền mạch tiến vào từ ngoài cổng.

Tư Mã Long Minh!

Diệp Thế Hào!

Diệp Vô Nhai!

Lần lượt có mặt.

Ba ông chủ lớn, sau lưng là hàng chục quan chức cao cấp, khí thế bức người, khiến cho tất cả các nhân vật lớn của thành phố Nam Giang đều hết sức lo sợ, đều vô thức cúi đầu hành lễ chào hỏi.

Cung kính đến cực kỳ!

Lúc này, ba vị thiếu gia sau khi nhìn thấy ba ông chủ lớn đã tới, trên mặt giống như một đóa hoa nở rộ, nở nụ cười vô cùng nham hiểm và độc ác.

Hơn nữa khi nhìn thấy ba ông chủ lớn có mặt, sắc mặt ông cụ nhà họ Bạch ngay lập tức trở nên vui mừng, vội vàng cung kính hoanh nghênh mở lời:

“Ba ông chủ lớn, cảm ơn các vị đã mời các nhánh nhà họ Bạch chúng tôi tới đây tham gia buổi đại tiệc này!”

Đã để lỡ mất Trịnh Hồng Liên rồi, nhưng tuyệt đối không thể để vụt mất ba ông chủ lớn này.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Thế Hào mặt mày nhanh chóng tươi cười, nhiệt tình bắt tay:

“Nhà họ Bạch ông quá khiêm nhường rồi, về sau chúng tôi còn phải nương nhờ vào ông nhiều!”

Ầm!

Mọi người ngay lập tức trở nên xôn xao, sắc mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc không thể che giấu!

Ba ông chủ lớn, vậy mà lại nương nhờ vào ông cụ nhà họ Bạch?

Có phải là bọn họ đã nghe nhầm rồi không?

Nhà họ Bạch nho nhỏ này, có phương diện nào đáng để ba ông chủ lớn phải lấy lòng nịnh hót?

Mà lúc này, đám người của ông cụ nhà họ Bạch ngay lập tức thụ vì được ưu ái quá nên đâm ra lo sợ, từng người từng người đều trợn mắt há mồm, dường như rất vui mừng.

Ba ông chủ lớn, như vậy lại nói phải nương nhờ bọn họ? Điều này cho thấy bọn họ được xem trọng đến thế nào!

Nhưng không ngờ rằng, chỗ dựa của ba ông chủ lớn, lại không phải là dựa vào bọn họ, mà là dựa vào Bạch Tố Y.

Lúc này, Tư Mã Long Minh cũng cười nói bổ sung thêm:

“Đúng vậy, nhà họ Bạch ông có nhân tài như long phượng, hiếm có có một không hai, thời gian sắp tới nhất định sẽ phát triển không có giới hạn!”

Cái gì!

Nghe được những lời này của Tư Mã Long Minh, đám người ông cụ nhà họ Bạch ngay lập tức chết lặng!

Nhân tài như long phượng?

Hiếm có có một không hai?

Nhà họ Bạch bọn họ có nhân vật như vậy sao?

Lúc này bọn họ cũng kịp phản ứng lại, hóa ra bốn ông chủ lớn nguyện ý đầu tư vào nhà họ Bạch bọn họ, đều là vì nhìn trúng nhân vật thiên tài đó sao?

Chỉ là, rốt cuộc là ai của nhà bọn họ, lại xứng đáng được ba ông chủ lớn khen ngợi như vậy?

Mà những người đang có mặt, cũng đều kinh ngạc biến sắc.

Bọn họ đã sớm được nghe nói bốn ông chủ lớn, lần này tới thành phố Nam Giang, là dự định đầu tư cho nhà họ Bạch.

Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới là, bốn ông chủ lớn trực tiếp nói đầu tư cho nhà họ Bạch, thật ra là vì một người?

Một nhà họ Bạch nho nhỏ, chung quy là ai lại có năng lực như vậy, xứng đáng khiến cho bốn ông chủ lớn đích thân ghé thăm thành phố Nam Giang, khiêm tốn nhún nhường đến tận cửa yêu cầu hợp tác?

Ngay lập tức, ông cụ nhà họ Bạch khó hiểu hỏi: “Ba ông chủ lớn, không biết thiên tài hiếm có khó ai sánh kịp mà các vị nói tới, rốt cuộc là ai?”

Câu hỏi được đưa ra!

Tất cả những người có mặt bao gồm ba vị thiếu gia, thành viên các nhánh của nhà họ Bạch, cùng với những nhân vật lớn của thành phố Nam Giang, tất cả đều vểnh tai lên, chăm chú lắng nghe, chờ đợi câu trả lời của họ.

Tất cả đều rất muốn biết, nhân vật thiên tài có thể được ba ông chủ lớn công nhận, con người tồn tại như long phượng, cuối cùng là loại người như thế nào?

Chỉ là!

Ngay khi Tư Mã Long Minh chuẩn bị nói, một hậu bối của nhà họ Bạch nhìn thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y vẫn còn ngồi ở vị trí đó, lập tức phẫn nộ quở trách:

“Hai con người thứ sao chổi các người, ba ông chủ lớn đều đã tới rồi, các người còn chưa chịu lăn ra tạ lỗi? Thật sự là muốn tìm đường chết à?”

Thứ sao chổi?

Nghe được những lời này, ba ông chủ lớn bị dọa thiếu chút nữa ngã ra đất, toàn bộ khuôn mặt tái xanh một mảng.

Kinh hãi muốn chết!

Lũ ngu đần nhà họ Bạch này, thật sự dám nhục mạ hoàng thượng và hoàng hậu là đồ sao chổi?

Đây, chính xác là muốn chết!

Những người có mặt nhìn thấy vợ chồng Lâm Thiệu Huy, sau khi ba ông chủ lớn đến, vậy mà vẫn dám không biết sống chết ngồi vào vị trí của Tướng Huy, cũng ồn ào lộ vẻ tức giận trên mặt.

Hơn thế nữa, trên mặt lại xuất hiện lại nụ cười lạnh, cười trên nỗi đau của người khác!

Bởi vì ở trong mắt bọn họ, vợ chồng Lâm Thiệu Huy, đã là hai các xác rồi!

Thế mà, lúc này!

Lâm Thiệu Huy lại vui vẻ cười một tiếng:

“Đương nhiên là tôi biết bọn họ tới rồi, hơn nữa tôi cũng biết lý do vì sao bọn họ đến đây…”

“Là vì chúng tôi mà đến!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.