Tất cả âm mưu đều âm thầm xảy ra, đám người Bạch Vũ Mộng lại tỏ vẻ không quan tâm, không làm gì cả, không hề có ý thức mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Hôm nay cũng đã xảy ra một chuyện quan trọng, Mộ Dung Nam tìm được kẽ hở tiến vào tẩm điện Mộ Dung Hoàng, đi vào được cái mật thất kia, phát hiện một đống binh khí và thuốc nổ.
Vốn dĩ là muốn cứu Mộ Dung Hoàng ra, nhưng lúc đi ra lại bị người của Mộ Dung Tịch Lạc phát hiện, đến lúc này thì mọi âm mưu đều được lôi ra ngoài ánh sáng.
Một trận chiến sự hết sức căng thẳng, sau khi đám người Bạch Vũ Mộng nhận được tin tức thì nhanh chóng vào hoàng cung, sau khi tới nơi thì lại bất ngờ gặp một người.
Người này mặc cẩm bào màu đen, bên trên thêu kim long với năm móng vuốt, âm trầm đầy uy nghiêm, mặt như tranh vẽ, không hề kém cỏi hơn bọn họ.
Bạch Vũ Mộng vừa nhìn thấy người này thì mắt liền híp lại, bởi vì nàng nhìn thấy biểu cảm của Mộ Túy Tình nên đoán được người này chính là Bách Lí Dật Thanh.
Điều bất ngờ là tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây, chẳng lẽ hắn và Mộ Dung Tịch Lạc là đồng minh, tốt lắm, như vậy chiến tranh giữa bọn họ nên bắt đầu từ nơi này đi!
“Tình Nhi...” Trên khuôn mặt nam tử nhanh chóng hiện lên chút kinh hỉ, nhìn thấy Mộ Túy Tình thì gọi một tiếng, nhưng đáp lại hắn lại là sự yên tĩnh.
“Tình Nhi nàng...” Bách Lí Dật Thanh còn chưa nói hết thì Mộ Túy Tình đã ngắt lời hắn: “Thật xin lỗi, Minh hoàng, hình như chúng ta không thân thiết lắm, kính xin tự trọng.”
Bách Lí Dật Thanh nhăn mày thật chặt, nhưng khuôn mặt lại vẫn đẹp như cũ, trong mắt có chút phức tạp, Bạch Vũ Mộng nhìn nam nhân trước mắt, lạnh lùng nhếch môi, quả nhiên là rất đẹp, trách không được năm đó Mộ Túy Tình lại cam tâm tình nguyện làm nhiều chuyện vì hắn như vậy.
“Minh hoàng xuất hiện ở đây, thật đúng là làm cho người ta kinh ngạc!” Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng mở miệng, giọng điệu bình tĩnh làm cho người ta không nghe ra được cảm xúc gì.
Bách Lí Dật Thanh híp mắt, lập tức nhếch khóe môi: “Chiến Vương phi, quả thật nghe không bằng thấy, không ngờ Chiến Vương phi lại thong thả rộng lượng như vậy.”
“Minh hoàng cũng không kém.” Bạch Vũ Mộng cười khách sáo, rũ mắt xuống che dấu sự chán ghét trong mắt.
“ Có vẻ Chiến Vương phi không thích ta?” Bách Lí Dật Thanh nhíu mày, tùy ý hỏi.
“Tất nhiên, ta chỉ thích phu quân của ta, với thân phận Minh hoàng mà lại mở miệng nói ra những lời này.” Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Bách Lí Dật Thanh, mắt từ từ trở nên lạnh lùng.
Bách Lí Dật Thanh nở nụ cười, không nói gì thêm, mắt luôn nhìn chằm chằm Mộ Túy Tình, Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng giật người, chặn ánh mắt của Bách Lí Dật Thanh.
“Minh hoàng còn chưa trả lời ta, sao ngươi lại ở chỗ này?” Bạch Vũ Mộng tiếp tục mở miệng, không hề áy náy khi chắn ngang tầm mắt của hắn.
“Ta chỉ tới xem náo nhiệt, Chiến Vương phi không nên để ý.” Bách Lí Dật Thanh vốn muốn tới giúp Mộ Dung Tịch Lạc, dù sao thù lao hắn nhận được rất cao, nhưng bây giờ hắn đổi ý rồi, huống hồ chuyện duy nhất hắn muốn làm lúc này chính là nói mấy câu với Mộ Túy Tình, khuyên nàng trở về.
“Ha ha!” Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng nở nụ cười, “Tam hoàng tử, thế nào, các ngươi tiếp tục đi, ta cũng chỉ đến xem náo nhiệt, các ngươi không nên để ý?”
“Hừ, Bạch Vũ Mộng, các ngươi che dấu rất tốt, muốn mang phụ hoàng đi thì phải xem thử các ngươi có bản lĩnh này hay không.” Nói xong nhìn về phía Mộ Dung Nam.
Mộ Dung Nam chỉ nở nụ cười, sau đó đỡ Mộ Dung Hoàng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, bộ dáng rất hiếu thuận.
Lúc này tất cả đại thần đều đã chạy tới, cho dù bọn họ rất sợ chết, nhưng bây giờ bọn họ không thể không đến, bởi vì chuyện này quyết định đến sinh tử nên mọi người đều đổ mồ hôi lạnh, do dự xem nên đứng về phía ai.
Tuy rằng hiện tại hoàng đế bị Mộ Dung Tịch Lạc nắm giữ trong tay, nhưng bọn họ lại không chỉ nhìn thấy tình cảnh hiện tại, thái tử tài đức sáng suốt, cho nên bọn họ đánh cược mạng mình, lựa chọn thái tử sẽ không sai đi.
Bạch Vũ Mộng quan sát biểu cảm của mọi người, chậm rãi nở nụ cười chế giễu, lập tức quay đầu hỏi Bách Lí Dật Thanh: “Minh hoàng thấy thế nào?”
“Lời nói không xuôi tai, tam hoàng tử nắm Mộ Dung Hoàng trong tay, ta cảm thấy tỷ lệ Mộ Dung thái tử giành chiến thắng sẽ rất nhỏ.” Bách Lí Dật Thanh suy tư một chút mới mở miệng.
Thật ra hắn biết một ít kế hoạch của Mộ Dung Tịch Lạc cho nên mới dám khẳng định hắn sẽ không thua.
“Phải không? Mọi chuyện còn chưa tới hồi kết thúc, không cần dễ dàng đưa ra kết luận!” Bạch Vũ Mộng cười dịu dàng, thu lại sự châm chọc trong mắt.
Bên này hai người không mở miệng nói chuyện nữa, bên kia thì giống như tận thế kéo đến: “Mộ Dung Nam, thật không ngờ ngươi sẽ có ngày hôm nay, bây giờ phụ hoàng ở trong tay ta, ngươi đã ở trong tay ta thì ngươi lấy cái gì để đấu với ta?” Nói xong liền kiêu ngạo cười phá lên.
“Mộ Dung Tịch Lạc, ngươi không nên vui mừng quá sớm, nếu không lúc tỉnh mộng sẽ rất thảm.” Trong mắt Mộ Dung Nam không hề có một chút e ngại và lùi bước mà luôn đỡ Mộ Dung Hoàng.
“Ngươi đã như vậy còn muốn mạnh miệng, Mộ Dung Nam, để ta xem thử ngươi có cách gì để xoay người!” Mộ Dung Tịch Lạc vung tay lên, bốn phía liền xuất hiện một đám hắc y nhân bao vây tất cả mọi người.
Bạch Vũ Mộng vẫn bình tĩnh cười như trước, thật sự giống như một người đang đứng xem diễn, Bách Lí Dật Thanh cũng nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nữ tử như vậy nếu là kẻ địch thì sẽ rất đáng sợ.
Nàng có thể bình tĩnh đối mặt với nguy hiểm như vậy thì chắc chắn là không hề dễ đối phó, Bách Lí Dật Thanh không biết bản thân hắn chính là kẻ địch hàng đầu của Bạch Vũ Mộng.
“Mộ Dung Tịch Lạc, đây là toàn bộ thực lực của ngươi sao?” Mộ Dung Nam có chút khinh thường mở miệng, hắn cho rằng hắn còn cất giấu vũ khí bí mật gì đó, không ngờ lại chỉ có như vậy.
“Dù chỉ có những người này thì cũng có thể chặt ngươi ra thành tám mảnh, ngươi vẫn nên cầu nguyện ta cho ngươi một cái cái chết tốt đi, dù sao chết thảm cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Mộ Dung thái tử của ngươi không phải sao?”
“Ừ, nói có đạo lý!” Mộ Dung Nam đồng ý gật đầu, còn nghiêm túc suy nghĩ xem mình nên chết kiểu nào.
Mộ Dung Hoàng đang nghỉ ngơi bên cạnh nhịn không được nữa: “Nam nhi, con đừng vờ ngớ ngẩn nữa, còn không mau suy nghĩ biện pháp, không thể để cho kẻ lòng lang dạ thú như Mộ Dung Tịch Lạc hại được.”
Lúc này Mộ Dung Hoàng nghiêm khắc, không còn quyến luyến quyền thế nữa mà chỉ còn sự quan tâm đối với con trai mình, trải qua nhiều chuyện như vậy hắn cũng đã nghĩ thông suốt, chỗ cao rất lạnh lẽo, vị trí đó thật sự thật làm cho người ta phải bất đắc dĩ.
Vốn dĩ hắn cho rằng chỉ cần có quyền thế thì sẽ có tất cả, hắn sẽ được mỹ nhân vây quanh, có được nhân giang sơn, hưởng phúc dài lâu, nhưng bây giờ lại phát hiện mình đã đánh mất tình thân quý giá nhất.