Ma Y Độc Phi

Chương 153: Chương 153: Độc dược




Ngày hôm sau, đột nhiên có một đám quan binh vào quán trọ nói là muốn bắt phản tặc, hôm qua có người lẻn vào hoàng cung trộm bảo bối.

Cũng không nói rõ là bảo bối gì, nhưng Bạch Vũ Mộng biết nhất định đây chỉ là một cái cớ, xem ra, Mộ Dung Nam đã hành động, mà sợ là Mộ Dung Tịch Lạc đã nhận ra điều gì đó rồi.

“Tam tẩu, bọn họ chuẩn bị đến điều tra, ngươi thấy chúng ta có nên tránh mặt hay không?” Lam Giác Phong có chút lo lắng, dù sao hắn còn quá non nớt, bình thường không để ý chuyện triều chính, bây giờ tình huống bất đắc dĩ buộc hắn phải trưởng thành suy nghĩ mưu kế.

“Không cần tránh, nếu bọn họ đã phát hiện dù có tránh thì một ngày nào đó cũng sẽ bị phát hiện, không bằng cứ thoải mái đi ra ngoài.” Bạch Vũ Mộng suy nghĩ một lúc, nắm chắc phần thắng mở miệng.

Dưới lầu đã ầm ĩ, loáng thoáng nghe thấy tam hoàng tử đến đây, Bạch Vũ Mộng nhếch môi, đến thật là nhanh.

Đẩy cửa đi ra ngoài thì đã nhìn thấy bóng lưng đầy sự tàn nhẫn và hung ác nham hiểm, Bạch Vũ Mộng lạnh lùng cười, chiến tranh rốt cục vẫn phải diễn ra.

Có vẻ người nọ đã phát hiện ra, quay đầu nhìn lại thì lập tức nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn, nở nụ cười, đi về phía đám người Bạch Vũ Mộng.

“Không biết Chiến Vương phi và Phong vương đến đây nên không nghênh tiếp từ xa.” Mộ Dung Tịch Lạc khách sáo chắp tay, lời nói khiến cho người ta hít một ngụm khí lạnh.

Đám người ở trọ trong quán mấy ngày nay lại là Chiến Vương phi, nữ tử được truyền tụng khắp nơi, nữ tử vì trượng phu mà tàn sát mọi người.

“Tam hoàng tử khách sáo rồi, chúng ta chỉ ra ngoài du ngoạn, đi ngang qua Mộ Dung Quốc nên dừng lại dạo chơi một chút thôi, ngươi không cần để ý.” Bạch Vũ Mộng cũng khách sáo trả lời.

“Làm sao như vậy được, Chiến Vương phi đã tới Mộ Dung Quốc thì tất nhiên chúng ta sẽ tận tình tiếp đón, kính xin Chiến Vương phi đến trạm gác của chúng ta trước.”

“Cũng tốt!” Bạch Vũ Mộng vẫn cười nhàn nhạt như cũ làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc thật của nàng, mọi người đứng phía sau cũng không nói gì thêm, im lặng đi theo ra ngoài.

Mộ Dung Tịch Lạc thu lại vẻ tươi cười trên mặt, trong đôi mắt lóe lên sự khát máu,  hắn không cho rằng lần này Bạch Vũ Mộng chỉ đến để du ngoạn, dù sao không phải hắn không biết, lúc trước Lam Cảnh Diệp ép vua thoái vị là do Mộ Dung Nam xuất binh giúp bọn họ.

Xem ra, mục đích của bọn họ không đơn giản, nói đúng ra là để trợ giúp Mộ Dung Nam đi, nếu đúng là như vậy thì chuyện này bắt đầu khó giải quyết rồi, hắn cũng đã sớm nghe qua danh của Chiến Vương phi.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, mắt hơi híp lại, xem ra mấy ngày trước người thủ hạ bẩm báo là bọn họ, che dấu thật tốt, trách không được có thể dễ dàng vào Hoàng thành.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, đi theo đám người phía trước, mặc kệ thế nào, bọn họ đều không thể ngăn cản hắn hoàn thành bá nghiệp thiên thu, người cản trở hắn, giết!

Bạch Vũ Mộng đi ở phía trước cũng cảm nhận được sát khí trên người Mộ Dung Tịch Lạc, nhíu mày, nở nụ cười đầy thâm ý.

Lâu rồi không động đến thế lực Phượng Hoàng Lâu, lần này để cho bọn họ thể hiện một chút đi.

Mấy ngày kế tiếp, đúng như Bạch Vũ Mộng nói, bọn họ thật sự đi theo người của Mộ Dung Tịch Lạc dạo chơi toàn bộ Hoàng thành, còn có vẻ chưa thỏa mãn nữa.

Điều này khiến Mộ Dung Tịch Lạc hoang mang, có lẽ là hắn quá đa nghi, nhưng hắn vẫn cảnh giác như cũ, dù sao không thể không phòng bị, huống chi Bạch Vũ Mộng lại là nhân vật nguy hiểm.

Mộ Dung Nam đã đưa mẫu thuốc tới, Bạch Vũ Mộng và Mạc Hàn Trần nhanh chóng phân tích ra thành phần bên trong mẫu thuốc, lúc biết kết quả, hai người cũng nhịn không được mà nhíu mày.

“ Mộ Dung Tịch Lạc quá độc ác, loại thuốc này mà cũng dám dùng, ta thấy hắn đã phát rồ rồi.” Mạc Hàn Trần bỏ mẫu thuốc trong tay ra, tức giận mở miệng.

“Đúng là có chút quá đáng, dù sao cũng là phụ thân của mình, vậy mà hắn cũng ra tay được.” Bạch Vũ Mộng cũng thở dài lắc đầu.

Thuốc trộn bên trong chỉ là thuốc phong hàn thông thường, ngay cả thái y cũng không tra ra, nhưng Bạch Vũ Mộng lại không quên lúc trước khi đến tẩm cung Hoàng thượng có ngửi thấy một mùi hương hoa hồng.

Hoa và thuốc thông thường trộn lại với nhau thì sẽ thành thuốc độc trí mạng, mỗi ngày chỉ cần một lượng nhỏ là đã đủ khiến cơ thể con người hao mòn, đến cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn.

“Người như thế sao có thể làm hoàng đế Mộ Dung Quốc được, thật là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.” Sau khi đám người Lam Giác Phong biết cũng rất cảm thán.

“Đột nhiên có chút đồng tình với Mộ Dung Hoàng, sao lại sinh ra đứa con trai như vậy.” Duẫn Tuyết Nghiên nhăn mày lại, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, vẻ mặt bất bình.

“Ngươi sai rồi, Phượng Hoàng Lâu đưa tin tới nói Mộ Dung Tịch Lạc không phải con của Mộ Dung Hoàng mà là đứa bé năm đó mẫu phi của hắn tư thông với người khác sinh ra.” Bạch Vũ Mộng nhìn tin tức trong tay, khẽ lắc đầu.

“Ta nói mà, người như thế sao có thể là huynh đệ với Mộ Dung Nam được, kém quá nhiều.” Đường Ức Ảnh cũng liên tục lắc đầu, vẻ mặt thổn thức.

“Ngươi nói như vậy là sai rồi, ngươi xem ta và tam ca rất tốt, mà không phải Lam Cảnh Diệp cũng là con của phụ hoàng sao, nhưng lại chênh lệch lớn như vậy!” Lam Giác Phong mở miệng cảm thán, mắt có chút nhớ nhung, hắn nhớ vị tam ca ngày nào cũng dạy dỗ hắn.

Nụ cười của Bạch Vũ Mộng cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, tiếp tục làm bộ như không có việc gì xảy ra, nhìn chằm chằm lá thư trong tay, nhưng tâm tư không biết đã bay tới nơi nào rồi.

Ở dưới bàn, Hạ Tử Lăng thầm đá Lam Giác Phong một cước, trừng mắt nhìn hắn, Lam Giác Phong khó hiểu, còn chưa nhận ra mình đã gây chuyện, nhưng nhìn thấy ánh mắt trách cứ của mọi người thì mới biết được mình đã nói sai rồi, vội vàng che kín miệng, không mở miệng nữa.

Chờ sau khi tất cả mọi người ra ngoài, Bạch Vũ Mộng buông bức thư trong tay xuống, vươn tay vuốt bụng, con nhất định phải khỏe mạnh ra đời.

Con nói xem khi nào phụ thân của con sẽ về thăm mẫu thân, mẫu thân thật sự rất nhớ hắn.

Mà ở một chỗ xa xôi khác, trong động băng của núi Thiên Sơn, người trên giường vẫn bình tĩnh như trước, trông giống như là đang ngủ nhưng lúc này lông mi lại run rẩy làm cho người khác tưởng lầm là ảo giác.

Thiên Sơn lão nhân và Thiên Sơn tuyết nữ đứng ở trước giường băng thấy kinh hãi, mở to mắt, hình như còn hơi ngây người.

“Lão già, vừa rồi ta không nhìn lầm chứ, hình như Hạo Thần tiểu tử mới cử động.” Thiên Sơn tuyết nữ không dám tin mở miệng nói.

“Hình như ta cũng thấy được, điều này thật sự quá kinh ngạc!” Thiên Sơn lão nhân chậc chậc thở dài, “Đứa nhỏ này thật có phúc khí. Như vậy mà còn có thể tỉnh lại, sợ là vì chấp niệm quá sâu!” Nói xong thở dài một hơi, đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.