“Phụ hoàng, không cần phản ứng mạnh mẽ như vậy, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn viết chiếu thư thoái vị đi, như vậy sẽ có thể thoải mái một chút.” Bên trong lại vang lên giọng của Mộ Dung Tịch Lạc.
“Muốn ta thoái vị, nằm mơ! Nếu Nam nhi biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Mộ Dung Hoàng hổn hển rống vài câu, sau đó ho mạnh.
“Hừ, phụ hoàng, ngươi không nên trông cậy vào hoàng huynh nữa, hiện tại hắn còn không chưa phát hiện ra phụ hoàng thân yêu của mình xảy ra chuyện đâu!” Mộ Dung Tịch Lạc khinh thường hừ một tiếng, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
“Ngươi...” Mộ Dung Hoàng tức giận nói không nên lời, ho ra một ngụm máu.
“Ai nha, sao phụ hoàng lại kích động như vậy, đến đây, ngoan ngoãn uống thuốc đi.” Mộ Dung Tịch Lạc tiến lên vỗ vỗ lưng Mộ Dung Hoàng, bưng một chén thuốc tới để Mộ Dung Hoàng uống hết.
“Tránh ra!” Mộ Dung Hoàng quay mặt qua một bên, Mộ Dung Tịch Lạc lập tức đen mặt lại, “Đừng thấy ta cho ngươi chút mặt mũi mà lên mặt, ngươi không uống cũng phải uống.”
Bạch Vũ Mộng cũng không cho rằng Mộ Dung Tịch Lạc thật sự quan tâm đến Mộ Dung Hoàng nên mới cho hắn uống thuốc, sợ là thuốc này có gì đó rồi, nếu có thể lấy được mẫu thuốc thì tốt rồi.
Sau đó, bên trong trở nên yên tĩnh, giống như không có ai ở đó, Bạch Vũ Mộng và Duẫn Minh Hi liếc nhau, sao lại thế này, Mộ Dung Tịch Lạc đâu?
Đợi một lúc sau, trong phòng lại vang lên một tiếng vang nho nhỏ, một lát sau nữa thì Mộ Dung Tịch Lạc vội vàng ra khỏi cửa, đi về theo đường cũ.
Chờ Mộ Dung Tịch Lạc đi xa, Duẫn Minh Hi mới dẫn Bạch Vũ Mộng về tới chỗ bọn họ vừa trốn, sau khi mọi người trở về thì Bạch Vũ Mộng quyết định đến phủ Mộ Dung Nam một chuyến.
Hiển nhiên phủ Mộ Dung Nam còn phòng thủ nghiêm mặt hơn cả hoàng cung, đám người Bạch Vũ Mộng đi vào liền bị phát hiện, nhưng nếu như bọn họ thật sự muốn giấu thì sợ là cũng sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy.
Mấy người đợi Mộ Dung Nam đến, khi hắn nhìn thấy bọn họ thì thật sự kinh ngạc, vội vàng phất tay để người khác lui xuống, tự mình tiếp đãi bọn họ.
“Vũ nhi, sao các ngươi lại đến đây?” Bận rộn xử lý chính sự một lúc, Mộ Dung Nam mới rảnh tay nghi hoặc mở miệng.
“Tất nhiên là đến giúp ngươi.” Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng cười.
Mộ Dung Nam hơi sửng sốt một chút rồi lập tức bật cười: “Không ngờ các ngươi lại đến giúp ta, thật đúng là kịp lúc, nhưng mà sao các ngươi lại ăn mặc như vậy, đến đây bằng cách nào?”
“Vô nghĩa, nếu chúng ta quang minh chính đại đến đây thì có lẽ ngày mai sẽ không an ổn.” Duẫn Minh Hi bắt chéo chân, mở miệng nói như chuyện không liên quan đến mình.
“Bây giờ không nói đến chuyện này, Mộ Dung Nam, ngươi cũng biết phụ hoàng của ngươi bị Mộ Dung Tịch Lạc giam lỏng đúng không?” Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói có chút phỏng đoán.
“Phụ hoàng quả nhiên bị giam lỏng!” Mộ Dung Nam cũng không quá kinh ngạc, hắn đã sớm đoán được, chỉ là không chứng thực được mà thôi.
“Lúc trước ta cũng đoán vậy, phụ hoàng luôn cáo ốm không lên triều, có một lần ta đến tẩm điện phụ hoàng dò xét một chút, nhưng lại không thể tới gần, có vẻ nơi đó bị hạ dược, ta không thể tới gần, mới đến gần thì cả người đã vô lực.”
“Ừ, nơi đó thật sự bị hạ dược.” Bạch Vũ Mộng nhăn mày thật sâu, chuyện này có chút khó giải quyết rồi.
“Đúng rồi, ta còn phát hiện hình như trong phòng phụ hoàng ngươi có mật đạo, mà Mộ Dung Tịch Lạc lại biết được cái mật đạo đó, hôm nay ta còn nhìn thấy hắn đi vào.” Bạch Vũ Mộng lại mở miệng.
“Mỗi tẩm điện của Hoàng thượng đều sẽ có một mật đạo, dùng để chạy trốn, chuyện này cũng không kỳ quái, nhưng mà làm sao Mộ Dung Tịch Lạc có thể biết được, ta cũng chỉ vô tình vào bên trong mới biết được.” Mộ Dung Nam cũng nhăn mày lại.
“Xem ra, cái mật đạo đó có bí mật, chúng ta bớt chút thời gian đi xem thử đi.” Bạch Vũ Mộng nói xong, cầm lấy chén trà uống một ngụm, vị đắng lan tỏa trong miệng.
“Chuyện này các ngươi không cần lo, dù sao cũng rất nguy hiểm, chỉ cần lúc ta cần ra tay giúp đỡ một chút là được rồi, dã tâm của Mộ Dung Tịch Lạc quá lớn, ta sợ hắn không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.” Mộ Dung Nam có chút lo lắng nhìn đám người Bạch Vũ Mộng, không biết để cho bọn họ giao du với đám kẻ xấu này là đúng hay sai nữa?
“Chúng ta đã tham dự vào rồi thì sẽ không để một mình ngươi rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, không phải chúng ta là bằng hữu sao?” Bạch Vũ Mộng cười thấu hiểu.
Mộ Dung Nam cũng nở nụ cười, là hắn quá để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nhưng mặc kệ thế nào thì hắn nhất định sẽ bảo vệ Vũ nhi thật tốt, bảo vệ bằng hữu của hắn.
“Còn nữa bệnh tình phụ hoàng ngươi đã nguy kịch rồi, ta thấy hình như hắn uống loại thuốc gì đó, bây giờ vẫn không thể xác định được, ngươi nghĩ cách lấy mẫu thuốc đó để điều tra đi.”
“Ừ, Mộ Dung Tịch Lạc thật sự phát rồ, phụ hoàng đối xử với hắn không tệ.” Mộ Dung Nam có chút đau lòng mở miệng, huynh đệ bọn họ đi đến nước này là điều hắn không muốn nhìn thấy nhất.
“Nếu...” Bạch Vũ Mộng dừng một chút, “Nếu cho ngươi chọn giữa huynh đệ và ngôi vị hoàng đế thì ngươi sẽ chọn cái gì?” Bạch Vũ Mộng đột nhiên có chút tò mò mở miệng hỏi nói.
“Tất nhiên là huynh đệ!” Mộ Dung Nam không cần nghĩ ngợi đã mở miệng trả lời, nhưng hắn lại nhanh chóng nói thêm một câu nữa, “Nhưng Mộ Dung Tịch Lạc quá ích kỷ, tính tình hiếu thắng, nếu giao giang sơn vào trong tay hắn thì nhất định sẽ có một ngày bị hủy diệt, ta không thể nhìn giang sơn tổ tông bảo vệ bị hủy được.”
“Mộ Dung Nam, ngươi sẽ là một hoàng đế tốt, nhưng ngươi lại không quyết đoán, một quân vương thật sự thì phải biết lúc nào nên mềm lòng, lúc nào nên ác độc, ngươi có biết không?” Bạch Vũ Mộng thở dài, trong mắt cũng đầy ý tán thưởng.
“Ừ, ta biết, cho nên tiếp theo đây ta nhất định sẽ không chùn bước.” Dù sao Mộ Dung Nam ở trong hoàng cung lâu như vậy, sao lại không hiểu rõ đạo lý này được, cho tới bây giờ hắn vẫn biết bản thân đang làm những gì.
“Chúng ta không quấy rầy ngươi nữa, nếu có tin tức gì thì đến quán trọ Tường Vân tìm ta.” Bạch Vũ Mộng nở nụ cười, không nói thêm gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Các ngươi vẫn nên ở lại đi.” Mộ Dung Nam mở miệng giữ lại, cuối cùng nghĩ tới cái gì đó thì lại cười cười, không nói nữa, kêu người đưa bọn họ rời đi.
Đến khi về tới khách điếm, mọi người đều tụ tập lại trong phòng Bạch Vũ Mộng, hỏi hết nghi vấn trong lòng.
“Vũ nhi, vừa rồi xảy ra chuyện gì, các ngươi nghe được gì trong cung?” Tuy rằng lúc ở phủ Mộ Dung Nam đã nghe được một ít nhưng Mộ Túy Tình vẫn không hiểu rõ.
“Mộ Dung Hoàng bị nhốt, bây giờ đang là lúc rối loạn, các ngươi vẫn nên ít ra ngoài đi, mấy ngày nữa sẽ có một trận đánh ác liệt.” Bạch Vũ Mộng hít sâu một hơi, xoa bụng mình.
“Vũ nhi, ngươi đừng lo lắng, cục cưng nhất định sẽ bình an.” Đường Ức Ảnh cầm tay Bạch Vũ Mộng an ủi, cho nàng thêm sức mạnh.