Khi Bạch Vũ Mộng đọc xong quyển sách, không nhịn được nhíu mày, tuy rằng có nói về loại cổ độc này, nhưng lại không nói cách giải, chỉ đề cập qua vài loại dược liệu đặc thù mà thôi.
Bạch Vũ Mộng tinh tế nhìn từng trang giấy, phát hiện bên trong còn có một tờ giấy khác, nàng nhẹ nhàng gỡ bỏ lớp giấy ngoài ra, liên tục lột vài lớp, nhìn thấy bên trong lộ ra một góc giấy màu trắng.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng rút góc giấy đó ra, dè dặt cẩn thận quan sát một chút, mới mở ra xem.
“Băng hỏa cổ, một loại cổ độc của Nam Cương, trên đời cực kỳ hiếm thấy, chỉ có đích nữ trong Hoàng thất Nam Cương mới có thể học, nhưng do nhiều nguyên nhân, mỗi hoàng tộc, chỉ có một nữ tử có thể học được. Mà nữ tử kia, sẽ trở thành thánh nữ.
Loại cổ độc này, cực kỳ lợi hại, có thể ẩn núp trong thân thể rất lâu, đến khi mười tám tuổi, độc mới phát tác, khi độc phát, sẽ sống không bằng chết, đau đớn mấy ngày mới có thể chết. Loại cổ độc này, bình thường sẽ bị hạ từ trong bụng mẹ, không dễ bị phát hiện, một khi phát hiện ra, ngoại trừ Thánh nữ, những người khác sẽ không cứu được.”
Về phương diện này, kiếp trước sư phụ cũng có nói qua, tuy nhiên Thánh nữ Nam Cương hiện tại là ai mới được?
“Nếu muốn giải cổ độc này, còn có một biện pháp khác, chính là tìm được bốn loại dược liệu Băng Liên, hỏa trì tử, mạn châu sa hoa, Thủy Tâm bạch Quả, hơn nữa phải có máu của nữ tử có linh hồn thuần khiết làm thuốc dẫn.
Trên đời này, bốn vị thuốc kia vốn đã rất khó tìm, mà thuốc dẫn lại càng khó tìm hơn, nếu có khả năng, xin khuyên các vị, vẫn nên đi tìm Thánh nữ Nam Cương.”
Bạch Vũ Mộng nhăn mày thật chặt, mấy thứ này nàng đều chưa từng nghe qua, chỉ có mạn châu sa hoa, là đã từng nghe sư phụ nói qua, hình như là mọc bên bờ của địa ngục.
Mấy thứ kia phải tìm thế nào đây? Cho dù có tìm được Thánh nữ Nam Cương, thì phải lấy lý do gì để thuyết phục nàng chữa bệnh cho Thần đây?
Lam Hạo Thần cũng đứng bên cạnh, tất nhiên cũng thấy được chữ trên giấy, có chút đau lòng ôm lấy Bạch Vũ Mộng: “Mộng Nhi, không cần phải mạo hiểm, ta không sao!”
“Không được, mặc kệ nguy hiểm thế nào, ta nhất định phải thử một lần, sau đại hôn chúng ta liền xuất phát được không?”
Lam Hạo Thần thấy Bạch Vũ Mộng quật cường như vậy, bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đi ra khỏi thư phòng, bọn họ đều đã thu lại cảm xúc, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, không ai biết được sự bất đắc dĩ trong lòng bọn họ.
Ngày hôm sau, Bạch Vũ Mộng mang theo Hận Nhuế ra ngoài, nàng chạy đến xem tình hình của Lạc Hoa lâu.
Đi đến Lạc Hoa lâu, nơi này người đến người đi, rất náo nhiệt, Bạch Vũ Mộng vừa lòng gật đầu, xem ra Văn Bác kinh doanh chỗ này không tệ, mọi thứ đều tốt như vậy.
Bỗng nhiên nhìn thấy một người quen, Bạch Vũ Mộng lại làm như không thấy, đi vào Lạc Hoa lâu.
Văn Bác vừa nhìn thấy Bạch Vũ Mộng đến, vội vàng đi lên tiếp đón, đang muốn dẫn Bạch Vũ Mộng đến phòng riêng của nàng, Bạch Vũ Mộng lại bị một người ngăn lại.
Hiện tại có rất nhiều người nhận ra nàng, nếu nàng lại nghênh ngang đi vào căn phòng đó, ngày mai lời đồn sẽ nổi lên bốn phía, hơn nữa, thà đồn đãi một lúc, còn hơn đồn đãi cả đời.
Bạch Vũ Mộng không muốn gây chuyện, nhưng vẫn có người không chịu buông tha nàng.
“Ha! Đây không phải là Phán Vũ công chúa của chúng ta sao? Thế nào, đang lúc tranh giành quyết liệt như vậy lại đến nơi này ăn cơm sao?”
Bạch Vũ Mộng nhìn về phía giọng nói, nhíu mày, người này nàng biết, là thiên kim võ tướng Thượng Linh Sương, bên cạnh nàng có mấy vị tiểu thư khác nhưng Bạch Vũ Mộng cũng không biết.
Nhưng, nhìn phía sau có một nam nhân, bộ mặt tiểu nhân, thân hình thì gầy trơ xương, vành mắt lõm sâu, vừa nhìn đã thấy ghê tởm. Người này, chắc là ca ca của Thượng Linh Sương rồi!
Bạch Vũ Mộng chán ghét, đây là loại người nàng không thích nhất, đã không muốn gây sự bọn họ còn cố tình trêu chọc.
Bạch Vũ Mộng không để ý, xoay người đi lên lầu, nhưng Thượng Linh Sương lại bị chọc giận.
“Bạch Vũ Mộng, ngươi kiêu ngạo cái gì, không phải chỉ là quyến rũ mấy nam nhân thôi sao, cho rằng bản thân lợi hại ư! Thế nào, ra ngoài còn mang theo mạng che mặt, không dám gặp người sao?”
Bước chân Bạch Vũ Mộng dừng lại một chút, Hận Nhuế quay đầu lại, ánh mắt như đao thương bắn về phía Thượng Linh Sương, Thượng Linh Sương có chút sợ hãi lui một bước, nhưng ỷ vào mình nhiều người, khí thế của nàng lại dâng lên.
Thượng Linh Sương la hét, trong đại sảnh liền yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đặt trên người Bạch Vũ Mộng và Thượng Linh Sương.
Mọi người không khỏi nghĩ thầm, thì ra đây là Phán Vũ công chúa của bà điên kia sao, khí chất như vậy, quả thực không thể coi là bà con với bà điên kia được!
Rất nhanh, mọi người đều nhìn về phía Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng cảm nhận được tầm mắt phía sau, nhìn lại, liền thấy ca ca Thượng Linh Sương mắt đầy hưng phấn nhìn nàng, Bạch Vũ Mộng chán ghét nhăn mày lại.
Thật sự không muốn quan tâm bọn họ, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nếu không nói gì, hôm nay sợ là rất khó thoát thân.
“Rốt cục ngươi muốn làm gì?” Bạch Vũ Mộng không kiên nhẫn nói.
“Ngươi có bản lĩnh thì gỡ mạng che mặt xuống, để mọi người nhìn bộ dáng của ngươi.” Thượng Linh Sương rất kiêu ngạo.
Bạch Vũ Mộng chỉ nhìn Thượng Linh Sương, đôi mắt sâu thẳm, thấy Thượng Linh Sương có chút sợ hãi, Bạch Vũ Mộng nghĩ, hôm nay vừa ra ngoài, không ngờ đã có người sớm an bài mọi chuyện.
Đột nhiên, liền nhìn thấy Thượng Linh Sương chạy tới, vươn tay muốn kéo mặt mạng che mặt của Bạch Vũ Mộng xuống, lấy võ công của Bạch Vũ Mộng, tất nhiên có thể né tránh, nhưng nàng lại không trốn.
Mạng che mặt bị kéo xuống, tất cả mọi người đều khiếp sợ, vì sao lại là một bộ mặt dữ tợn như vậy, đã từng, mọi người đều cho rằng đó là một gương mặt xinh đẹp như tiên, nhưng bây giờ...
Trong mắt Bạch Vũ Mộng đầy trào phúng, người đời, có người nào thật sự bỏ qua diện mạo để thật sự đối xử với một người chứ? Nói đến cùng, chẳng qua cũng chỉ là phàm phu tục tử thôi!
Kỳ thực Bạch Vũ Mộng hoàn toàn không cần đứng ở chỗ này để mọi người chê cười, nhưng nàng muốn để tất cả mọi người biết, bộ dạng nàng rất khó coi, vừa vặn có thể ngăn cản những người đó.
Khóe mắt liếc nhìn Văn Bác vẫn như cũ cung kính đứng ở một bên, ngoại trừ ban đầu kinh ngạc, cũng không lộ ra một chút chán ghét nào, Bạch Vũ Mộng vừa lòng nở nụ cười.
Thượng Linh Sương cũng ngây ngốc, sững sờ đứng ở đó, vốn tưởng rằng Bạch Vũ Mộng sẽ rất xinh đẹp, không ngờ lại xấu như vậy.
Kỳ thực, người ngốc là bọn hắn, trước kia đã nghe đồn, Bạch Vũ Mộng xấu như Vô Diệm, sao có thể bởi vì tài hoa đến bất ngờ mà thay đổi được dung mạo chứ?
Mắt Bạch Vũ Mộng đầy thâm ý nhìn Thượng Linh Sương, liền mang theo Hận Nhuế đi lên lầu.
Cái liếc mắt của Bạch Vũ Mộng, làm cho Thượng Linh Sương rùng mình, ánh mắt kia, sao có thể khủng bố như vậy?
Sau khi vào phòng, Hận Nhuế vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi: “Tiểu thư, vì sao ngươi không né, sao lại để bọn họ thấy dung mạo của ngươi?”
Bạch Vũ Mộng biết trước nàng sẽ hỏi, nở nụ cười: “Như vậy có thể giảm đi rất nhiều phiền phức!”