Ma Y Độc Phi

Chương 54: Chương 54: Hoàng thượng tới chơi




Hình như Hận Nhuế đã hiểu nên gật đầu, sau đó liền im lặng đứng sang một bên, không nói gì thêm.

Vừa rồi lúc bọn họ ở dưới lầu, Bạch Vũ Mộng cũng cảm giác được một ánh mắt nhìn nàng, nhưng lúc tìm kiếm, lại không tìm thấy.

Ở trong một phòng khác, Mộ Dung Tịch Lạc mặc hắc y đầy vẻ hứng thú, ha ha, trách không được hoàng huynh của hắn lại đột nhiên ở lại đây thêm vài ngày, thì ra là vì nàng ta!

Tuy rằng bộ dạng khá khó coi, nhưng nạp làm sườn phi vẫn tốt, nhìn một thân đầy khí chất, cũng không phải ai cũng có thể có được.

Bạch Vũ Mộng như đăm chiêu ngồi cạnh bàn uống trà, vừa rồi không biết vì sao ánh mắt kia làm nàng rất không thích, thậm chí có chút chán ghét.

Tâm tình tốt hôm nay đều bị phá hủy rồi, trong lòng Bạch Vũ Mộng có chút ảo não, trở lại Thính Vũ các, một câu cũng không nói, liền đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, trên đường liền truyền tin tức dung mạo Phán Vũ công chúa xấu không chịu nổi, quả thực không có cách nào nhìn thẳng.

Bạch Vũ Mộng nghe Đông Nhiễm nói với nàng, ngay cả lông mày cũng đều không hề nhăn, Đông Nhiễm tức giận bất bình: “Tiểu thư, sao bọn họ lại có thể như vậy? Tiểu thư, ngươi nói gì đi, tiểu thư...”

Bạch Vũ Mộng buồn cười nhìn Đông Nhiễm, có chút bất đắc dĩ vỗ tay nàng một chút,  sau đó liền chăm chú nhìn Hận Nhuế, ý bảo nàng hỏi Hận Nhuế đi. Nhưng, bên ngoài lại vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Hình như là cả nhà đều đến đây, có ba người chậm rãi đi vào sân, Bạch Vũ Mộng nhìn những người dối trá này, mắt đầy mỉa mai.

Những người có mặt ở đây, phần lớn là tới để xem náo nhiệt, trong mắt bọn họ có sự vui sướng khi người gặp họa, có giả bộ không hiểu, có tức giận. Nhưng, chính xác là không ai thật sự quan tâm.

“Không biết phụ thân huy động nhiều người đến chỗ này của nữ nhi làm gì?” Bạch Vũ Mộng làm bộ không hiểu hỏi.

“Không được giả bộ vô tội, lời đồn bên ngoài ngươi ra nghe thử xem, bọn họ nói khó nghe bao nhiêu, rốt cục ngươi có ý gì, vất vả lắm mới tạo lại được danh dự, mau đi dập tắt tin đồn đi, không phải võ công của ngươi rất lợi hại sao?” Bạch Cẩm Trình phẫn nộ quát.

“Ngài cũng nói là ta, như vậy đây là chuyện của ta, không liên quan đến các ngươi, người bị hủy danh dự cũng là ta, không phải các ngươi, lúc trước ta lập lại danh dự, các ngươi cũng không có công lao, bây giờ tất nhiên cũng không cần các ngươi xen vào.” Giọng điệu của Bạch Vũ Mộng lạnh lùng.

Bạch Cẩm Trình không nói được gì, Bạch Hàm Đại đứng một bên cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: “Nhị muội, cũng không phải ta nói ngươi, nhưng bộ dạng ngươi khó coi, nên che lại mới đúng, sao còn muốn ra ngoài rêu rao? Như vậy, lỡ không ai muốn cưới ngươi thì làm sao bây giờ?”

Lời này làm tâm trạng của Bạch Cẩm Trình tức giận, hắn vốn trông cậy vào Bạch Vũ Mộng có thể mang đến một ít ích lợi cho hắn, nhưng hiện tại xem ra, chỉ là vọng tưởng.

“Ngươi vẫn nên quản tốt bản thân đi, chẳng lẽ, ngươi còn muốn ở trong phòng thêm mấy tháng?” Giọng nói của Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt, nghe không ra một chút cảm tình nào.

“Ngươi... Bạch Vũ Mộng, ngươi không cần kiêu ngạo, bộ dáng giống quỷ của ngươi, ai còn dám cưới ngươi, đến lúc đó, ta xem ngươi có tư cách gì kiêu ngạo trước mặt ta!”

“Ai nói không ai muốn, không phải hôn kỳ của bổn vương và Mộng Nhi cũng sắp đến rồi sao?”

Nghe thanh âm này,  Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Lam Hạo Thần tươi cười đi tới bên này, Bạch Vũ Mộng nâng khóe miệng lên, nở một nụ cười mê người.

Nhìn thấy người phía sau Lam Hạo Thần, mọi người vội vàng quỳ xuống: “Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Chiến Vương, các vị Thái tử Vương gia!”

Lam Ngạo Thiên cau mày không nói gì, cũng không để cho bọn họ đứng lên, hắn nghe dân gian đồn đãi xong, mới cùng mọi người đến đây, vừa khéo liền nghe được Bạch Cẩm Trình nói chuyện.

Tuy rằng bộ dạng Bạch Vũ Mộng không tốt, nhưng, Lam Ngạo Thiên không hề chán ghét, ngược lại càng thưởng thức năng lực nhìn người của con trai mình.

“Vũ nhi, ngươi chịu ủy khuất rồi, những lời đó, ngươi không cần để trong lòng !” Lam Ngạo Thiên quan tâm, sau đó giọng điệu liền thay đổi: “Các ngươi đều đứng lên đi!” Thanh âm rất uy nghiêm.

Bạch Vũ Mộng cảm giác trong lòng ấm áp, thì ra vẫn còn có người quan tâm nàng, trong lòng càng kiên định về sau nhất định phải báo đáp.

Lam Hạo Thần nắm tay Bạch Vũ Mộng, nắm thật sự rất chặt, giống như không tiếng động an ủi nàng,  Bạch Vũ Mộng quay đầu lại, cười cười với Lam Hạo Thần, tỏ vẻ nàng không sao.

“Hoàng thượng, ta không sao!” Bạch Vũ Mộng lắc đầu với Lam Ngạo Thiên, nói cho hắn biết nàng không quan tâm.

Lam Ngạo Thiên vui mừng cười cười, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Vũ Mộng ở một nơi đơn sơ như vậy, nhớ tới việc vừa rồi hắn theo Thần nhi đi rất xa mới đến được đây.

“Rốt cục là có chuyện gì, chỗ này có thể để người ở sao? Chẳng lẽ đường đường là Bạch phủ, ngay cả chút tiền để xây nơi ở cũng không có, để tiểu thư ở nơi đơn sơ như vậy?” Lam Ngạo Thiên thật sự phát hỏa, không ngờ Vũ nhi lại ở một nơi như vậy.

Hạ Thi Lan cũng đau lòng, nàng biết Vũ nhi ở Bạch phủ không được đối đãi tốt, không ngờ lại kém như vậy, Bạch thừa tướng này sao có thể đối xử với nữ nhi của mình như thế?

Bạch Vũ Mộng buông tay Lam Hạo Thần ra, cầm tay Hạ Thi Lan: “Hạ di, ngươi không cần lo lắng, ta không sao, dù sao cũng ở quen rồi.”

Vừa nói như thế, Hạ Thi Lan càng cảm thấy Bạch Vũ Mộng đáng thương, lập tức dùng sắc bén ánh mắt nhìn về phía Bạch Cẩm Trình, tuy rằng Hạ Thi Lan rất ít phát hỏa, nhưng làm Hoàng hậu, thủ đoạn nhất định phải có.

Bạch Cẩm Trình mới vừa đứng lên, lại lập tức quỳ xuống, mọi người cũng đều quỳ xuống.

“Hoàng thượng tha tội, vi thần đã từng kêu tiểu nữ đổi nơi ở, nhưng tiểu nữ không chịu, sau này cũng không nhắc tới nữa, là vi thần sơ sẩy.”

Lam Ngạo Thiên hừ một tiếng: “Đừng cho ta không biết gì hết, chính ngươi làm cái gì bản thân ngươi rõ nhất, đừng tưởng rằng mình làm thừa tướng thì ta không thể làm gì ngươi.” Giống như nhìn thấu sinh tử, hắn cũng sợ chết.

Lâm Thải Sương đứng một bên nhìn không được : “Hoàng thượng, thần phụ cũng từng khuyên Vũ nhi, nhưng đứa nhỏ này hơi quật cường, không chịu chuyển, chúng ta cũng không có cách nào a!”

“Ngươi là ai, có tư cách gì nói chuyện ở đây, nếu ta nhớ không lầm, nữ chủ nhân Bạch phủ vẫn là Ức Liễu!” Hạ Thi Lan cũng không ngồi không.

Lâm Thải Sương cả kinh, lập tức lại nghiến răng nghiến lợi, bản thân bà đã quên, Duẫn Ức Liễu đã mất tích nhiều năm như vậy, bản thân luôn tự cho mình là nữ chủ nhân Bạch phủ, hôm nay Hoàng hậu nương nương lại không nể mặt!

“Vũ nhi, không bằng ngươi chuyển vào cung ở cùng Hạ di ngươi đi, vừa vặn cũng có thể nói chuyện với Hạ di!” Lam Ngạo Thiên quan tâm nói với Bạch Vũ Mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.