Bạch Vũ Mộng nhìn Thu Hằng Duệ cười ngọt ngào, đây là lần đầu tiên nàng cười trước mặt người khác ngoại trừ Lam Hạo Thần. Nàng cũng rất thích Thu Hằng Duệ, nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ.
Lam Hạo Thần nhìn Bạch Vũ Mộng cười với Thu Hằng Duệ, nhất thời ăn dấm chua, tỏ vẻ khó chịu.
Bạch Vũ Mộng thấy Lam Hạo Thần như vậy, liền nở nụ cười, nàng biết nhất định Lam Hạo Thần đang ghen tị, chỉ có thể đợi đến tối giải thích với hắn thôi.
Nghĩ lại mới thấy, Lam Hạo Thần đã đứng dưới ánh mặt trời được một ngày, có phải thân thể sắp không chống đỡ nổi rồi không, nàng vẫn nhớ rõ hắn trúng băng hỏa cổ, không khỏi đau lòng.
Bạch Vũ Mộng suy nghĩ, không bằng nàng giúp hắn một tay đi, dù sao cuối cùng cũng sẽ gả cho hắn, đều giống nhau thôi!
Vì thế đưa tay vẫy Hận Nhuế, nói mấy câu bên tai nàng, cầm một bao thuốc giao cho nàng. Hận Nhuế hiểu gật đầu, thầm nghĩ đến, tiểu thư đối xử với cô gia thật tốt.
Hiện tại trong cảm nhận của các nàng Lam Hạo Thần đã được thăng cấp lên làm cô gia !
Bưng một mâm hoa quả tới chỗ Lam Hạo Thần, mời hắn ăn giải khát, đồng thời dùng ánh mắt ám chỉ hắn lấy thứ giấu trong mâm trái cây, Lam Hạo Thần nghi hoặc nhận lấy, Hận Nhuế cười bước đi.
Sau đó nàng cũng bưng mâm đựng trái cây đến trước mặt những người khác, nhưng lần này bên trong không có gì khác, chỉ có hoa quả mà thôi.
Lam Hạo Thần nhìn Bạch Vũ Mộng, thấy Bạch Vũ Mộng gật đầu với hắn, hắn lặng lẽ mở bao thuốc ra, nhìn thấy bên trong là một ít bột phấn màu trắng, lập tức nghĩ tới thứ này có thể làm cho băng không bị tan chảy.
Nhưng Lam Hạo Thần cũng không dùng, chỉ cất vào ngực, hắn muốn thắng một cách quang minh chính đại, hắn tin tưởng, nhất định có thể thắng được hai người kia.
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy động tác của hắn, hơi sửng sốt một chút, ngược lại thấu hiểu cười, cũng không nói gì nữa, nhìn bóng lưng bận rộn của hắn, lâm vào trầm tư.
Rất nhanh đã đến chiều, Bạch Vũ Mộng kêu hạ nhân lấy cân đến, cân trọng lượng của tảng băng, kết quả là Lam Hạo Thần và Mộ Dung Nam chỉ kém nhau một chút, tuy nhiên cuối cùng vẫn là Lam Hạo Thần thắng.
Bạch Vũ Mộng tuyên bố kết quả xong, liền về phòng. Một lát sau, Lam Hạo Thần cũng đi vào, Bạch Vũ Mộng nhìn hắn, thấy hắn đã rất mệt.
“Thần, chàng giỏi quá, chàng đã thắng nha!” Bạch Vũ Mộng có vẻ hơi hưng phấn, nói.
Lam Hạo Thần sủng nịch cười cười, vươn tay vỗ vỗ đầu Bạch Vũ Mộng, không nói gì thêm. Bạch Vũ Mộng bổ nhào vào trong lòng hắn, nhưng nhanh chóng phát giác ra có gì đó không thích hợp.
Sao thân thể Lam Hạo Thần lại nóng như vậy, cho dù là phơi nắng một ngày cũng không thể nóng như vậy mới đúng. Vội vàng kéo tay hắn, dò xét mạch đập của hắn.
Phát hiện mạch đập có chút loạn, Bạch Vũ Mộng hơi hoảng, không phải là cổ độc lại phát tác chứ, nhưng nhìn bộ dáng hắn không giống như vậy.
Lam Hạo Thần sờ tóc Bạch Vũ Mộng: “Mộng Nhi, nàng đừng lo lắng, ta không sao !”
Khả Lam Hạo Thần càng nói như vậy, Bạch Vũ Mộng càng cảm thấy bất an, nàng biết, Lam Hạo Thần đang an ủi nàng.
“Thần, thực xin lỗi, đều tại ta không tốt, ta không nên để cho chàng phơi nắng bên ngoài lâu như vậy, thực xin lỗi...” Giọng nói của Bạch Vũ Mộng hơi nghẹn ngào.
Lam Hạo Thần ôm chặt nàng, yên lặng an ủi nàng. Nhưng bỗng nhiên, thêm Bạch Vũ Mộng nữa nên sức nặng trên người tăng thêm, Bạch Vũ Mộng hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn thấy hai mắt Lam Hạo Thần nhắm nghiền, vẻ mặt thống khổ.
Bạch Vũ Mộng vội vàng kéo hắn nằm xuống giường, lấy viên thuốc phòng thân ra, cho hắn ăn.
Một lát sau, từ bên ngoài xông vào một người, một thân bạch y, bay bay trong gió, ngũ quan tinh tế, khẽ mím môi, người khác nhìn thấy đều có chút ngây người.
Nhưng, hắn che giấu vẻ sốt ruột trên mặt, vội vàng đi tới bên cạnh Lam Hạo Thần, coi bệnh cho hắn.
Hắn chính là thần y Mạc Hàn Trần, mấy ngày nay đều ở trong phủ Lam Hạo Thần, vừa rồi Lam Hạo Thần thông báo với hắn, nói là cổ độc phát tác, sau đó muốn đến gặp Bạch Vũ Mộng trước rồi trở về tính sau.
Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn choáng váng ngã xuống trước mặt Bạch Vũ Mộng, làm cho nàng lo lắng ...
Mạc Hàn Trần, giang hồ đồn y thuật của hắn cao siêu, nhưng lại xuất quỷ nhập thần, không ai có thể đủ tìm được tung tích của hắn, hành tung hắn bất định, nhưng người được hắn chữa trị, không có ai không khỏi.
Nhưng Lam Hạo Thần là ngoài ý muốn, bệnh của hắn làm Mạc Hàn Trần vô lực chữa khỏi, chỉ có thể kéo dài bệnh tình. Nguyên nhân hắn cố gắng chữa bệnh cho Lam Hạo Thần không chỉ vì đây là người đầu tiên hắn chữa không khỏi, mà còn vì, bọn họ là bạn tốt, huynh đệ tốt.
Bạch Vũ Mộng nhìn người này lỗ mãng xông vào, thủ pháp hắn xem bệnh cho Lam Hạo Thần rất thuần thục, xem ra cũng là một người có y thuật cao siêu.
Nhớ tới lúc trước Lam Hạo Thần có đề cập qua, nàng suy nghĩ, lập tức nghĩ tới là hắn, người này chính là thần y Mạc Hàn Trần tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Bạch Vũ Mộng nhíu mày nhìn hắn.
Mạc Hàn Trần cau mày thật chặt, rất lâu sau, mới mở miệng nói: “Hôm nay hắn đã làm cái gì, sao có thể để bản thân biến thành như vậy, đã rất lâu rồi hắn không bị như vậy !”
Bạch Vũ Mộng cảm thấy áy náy, nhìn Mạc Hàn Trần, nhẹ giọng nói: “Chàng phơi nắng dưới mặt trời cả một ngày!”
“Cái gì!” Mạc Hàn Trần kinh ngạc hét lên, trách không được, lại làm cho bản thân bết bát như thế.
Hắn bị làm sao vậy, chưa từng có cái gì có thể làm cho hắn liều lĩnh như vậy. Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh, đây chính là vị công chúa gây ồn ào huyên náo được tứ hôn cho Chiến Vương, Phán Vũ công chúa đi!
“Có thể mời Phán Vũ công chúa giải thích một chút rốt cục là có chuyện gì xảy ra không?” Mạc Hàn Trần nhàn nhạt lên tiếng.
Bạch Vũ Mộng nhìn hắn một cái, cũng không trả lời, hỏi ngược lại: “Trước kia ngươi cho hắn ăn thuốc gì, lại có thể áp chế cổ độc nhiều năm như vậy?”
Nghe thấy Bạch Vũ Mộng hỏi, Mạc Hàn Trần kinh ngạc một chút, chẳng lẽ nữ nhân này cũng biết y thuật sao, hắn không tin chuyện này là do Lam Hạo Thần nói với nàng.
Nhưng cũng không hỏi nàng: “Ti Huyết hoàn, một loại thuốc chế từ các loại dược, ta nghiên cứu rất lâu, cũng chỉ có thể tạm thời trì hoãn độc tính của hắn.”
“Có thể lấy ra cho ta xem thử không?” Bạch Vũ Mộng cảm thấy hứng thú hỏi.
Mạc Hàn Trần lấy viên thuốc ra, đưa cho Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng ngửi ngửi, nghiên cứu một hồi, nói ra tên vài loại dược liệu: “Nếu ngươi thêm những loại dược liệu này vào, hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn!”
Mạc Hàn Trần triệt để chấn kinh, không ngờ nữ nhân này thật sự biết y thuật, hơn nữa hình như còn tinh thông hơn hắn, hắn suy nghĩ, thêm những dược liệu này vào là một ý kiến hay, sao hắn lại không nghĩ đến chứ?
Không khỏi bội phục Bạch Vũ Mộng, cứ như vậy, chẳng những có thể dung hòa dược liệu bên trong, còn có thể cải biến thuốc trở nên tốt hơn.
Bạch Vũ Mộng lấy ra mấy viên Tuyết Liên hoàn, cho Lam Hạo Thần uống, Mạc Hàn Trần có chút tò mò, muốn mượn một ít nghiên cứu, nhưng Bạch Vũ Mộng lại rất hào phóng, trực tiếp cho hắn.
Hắn nhìn Tuyết Liên hoàn, cũng quên luôn Lam Hạo Thần, dù sao cũng có Bạch Vũ Mộng rồi, hắn cầm thuốc của Bạch Vũ Mộng về nghiên cứu.
Thế nhân không biết, Mạc Hàn Trần đối với y học rất nhiệt tình yêu thích, cho nên có cái gì mới thì nhất định phải mang đi nghiên cứu, nhìn Mạc Hàn Trần vậy, Bạch Vũ Mộng bất đắc dĩ cười cười.