“ Chuyện trẫm muốn nói chính là...” Lam Ngạo Thiên cố ý tạm dừng một chút, khơi dậy sự tò mò của mọi người: “Trẫm tuyên bố, tứ hôn cho Chiến Vương và Phán Vũ công chúa, ba tháng sau cử hành hôn lễ!”
Hắn vừa nói xong, cả đại sảnh đều ồn ào, mọi người đều bị chấn kinh, không ngờ lại là tứ hôn, hơn nữa là Chiến Vương và Phán Vũ công chúa.
Bạch Vũ Mộng cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ đến bộ dáng thần bí lúc trước của Lam Hạo Thần, liền bình thường trở lại.
Đang lúc bọn họ muốn tiến lên tạ ơn, lại có người bước ra trước bọn họ, nói: “Hoàng thượng, ta cũng muốn cầu hôn Phán Vũ công chúa, không biết Hoàng thượng có thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra không?” Dương Dịch Triết lên tiếng.
Chuyện này, lại khiến không ít người kinh ngạc đến rớt mắt, sao lại có nhiều người thích Bạch Vũ Mộng như vậy, từ khi nào mà nàng lại được hoan nghênh như vậy?
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, cũng có chút kinh ngạc. Lúc này, Mộ Dung Nam cũng đi ra biểu đạt ý của mình. Bạch Vũ Mộng không nói gì nhìn bọn họ, rốt cục là có chuyện gì?
Lại nhìn qua Lam Hạo Thần, thấy hắn đang trưng một bộ mặt đen thui, Lam Hạo Thần tức giận nhìn những người đó, lại dám cố tình quấy rối trong lúc này.
Lam Ngạo Thiên khó xử nhìn bọn họ, không thể quyết định, theo lý thuyết, mệnh lệnh đã ban ra thì không thể thu hồi, nhưng những vị này đều là sứ giả quốc gia khác, không thể giống người thường được.
“Vũ nhi, ngươi xem thế nào?” Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra biện pháp, Lam Ngạo Thiên lập tức quăng vấn đề này cho Bạch Vũ Mộng.
Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, có chút bất đắc dĩ: “Đa tạ các vị ưu ái, nhưng ta cũng không tốt như các ngươi nghĩ đâu!”
Những lời này đã rất rõ ràng, chính là cự tuyệt lời cầu hôn của họ, Lam Ngạo Thiên vừa lòng gật đầu, không hổ là con dâu của mình!
“Phán Vũ công chúa, chưa thử qua thì sao biết được? Hôn kỳ của ngươi và Chiến Vương còn tới ba tháng, không bằng trong ba tháng này, chúng ta tỷ thí mấy trận, dựa vào thực lực cưới ngươi, thế nào?” Dương Dịch Triết đề nghị.
Bạch Vũ Mộng nhíu mày, suy nghĩ, cũng chỉ có thể như vậy, bằng không bọn họ sẽ không bỏ qua: “Được, nhưng nội dung tỷ thí sẽ do ta đề ra!”
Mọi người đều đồng ý, vì thế, cứ như vậy, bọn họ cũng không lập tức về nước, mà ở lại vài ngày để chuẩn bị so tài.
Mà Thu Hằng Duệ, tuy không đề nghị cầu hôn, nhưng hắn vẫn ở lại, vở diễn phấn khích như vậy nếu bỏ lỡ chẳng phải sẽ rất đáng tiếc sao?
Trở lại tướng phủ, Bạch Vũ Mộng thấy ánh mắt kỳ quái của hạ nhân, cũng không để ý, trái lại tiêu sái, lúc này, Lâm Thải Sương và Bạch Cẩm Trình mang theo một đám nữ nhi đi tới.
“Vũ nhi, ngươi thật sự làm phụ thân kiêu ngạo, cơ hội lần này, nhất định phải nắm giữ thật chặt, ngàn vạn không thể phạm sai lầm!” Bạch Cẩm Trình giả bộ làm từ phụ khuyên bảo.
Bạch Vũ Mộng lạnh lùng lườm bọn họ một cái, không nói gì, nhấc chân chuẩn bị rời đi: “Bạch Vũ Mộng, ngươi cho ngươi là ai, luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như vậy, muốn để cho ai xem!”
Bạch Phù Như lạnh lùng châm chọc, hiện tại Bạch Hàm Đại còn nằm trên giường, lần này thật sự muốn nửa cái mạng của nàng.
“Đủ rồi, Như nhi, không cần phân hơn thua, tốt xấu gì nàng cũng là tỷ tỷ của ngươi!” Bạch Cẩm Trình hơi tức giận nói, hiện tại Bạch Vũ Mộng không thể chọc được.
Bạch Phù Như tức giận dậm chân một cái, xoay người chạy về phòng, Bạch Vũ Mộng không để ý đến bọn họ, cũng bỏ đi.
Lâm Thải Sương đang tươi cười lập tức suy sụp, mắt đầy hận ý, đều do tiện nhân Bạch Vũ Mộng, làm hại nữ nhi của nàng thảm như vậy, hiện tại chỉ có thể nằm trên giường, muốn động cũng không động được.
Tất nhiên Bạch Vũ Mộng cảm nhận được ánh mắt kia, không cần đoán cũng biết đó là ai, tuy nhiên, điều khiến Bạch Vũ Mộng kinh ngạc là, hôm nay lại không thấy Bạch Cầm Ngâm.
Nhưng Bạch Vũ Mộng cũng không để ý, trực tiếp bước về Thính Vũ các.
Một lát sau, Lam Hạo Thần cũng tới, vẫn bằng phương thức lúc trước. Hắn tức giận tiêu sái đi đến trước mặt Bạch Vũ Mộng: “Mộng Nhi, vì sao nàng lại đồng ý?”
Tất nhiên Bạch Vũ Mộng biết hắn muốn hỏi cái gì, nhấp một ngụm trà, thảnh thơi nói: “Ta chỉ muốn chọn người ưu tú nhất để gả mà thôi!”
Trong nháy mắt, trên mặt Lam Hạo Thần liền đỏ lên, nói liên tục một tràng dài: “Mộng Nhi, nàng không nên tiếp tục vui đùa kiểu này nữa, trái tim ta rất yếu đuối mỏng manh, bị dọa như vậy sẽ không chịu nổi!”
“Được rồi, bọn họ đã muốn thử, liền chơi đùa cùng bọn họ, dù sao còn tới ba tháng, ta cũng thấy rất nhàm chán, hơn nữa, chàng không tin vào chính mình sao?”
Lam Hạo Thần thật sự hận không thể mở đầu Bạch Vũ Mộng ra, xem thử nàng đang nghĩ cái gì, nhưng mà, điều đó không có khả năng!
Hiện tại hắn đã hối hận, sao lại định ba tháng sau chứ, không bằng tốc chiến tốc thắng khi đó Mộng Nhi đã người là của mình, xem người khác thèm thuồng thế nào.
Giống như nhìn ra tâm tư của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng cười cười, kéo ống tay áo hắn: “Thần, ta đã đồng ý với bọn họ, chàng vì ta nỗ lực một chút được không? Nếu không ta không có mặt mũi nhìn người khác.” Nói xong còn tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn.
Lam Hạo Thần gõ đầu Bạch Vũ Mộng một cái, Bạch Vũ Mộng vội vàng la đau bưng kín đầu, Lam Hạo Thần lập tức cẩn thận xoa giúp nàng, mắt đầy hối hận và đau lòng.
Hắn không nhìn thấy được, lúc Bạch Vũ Mộng đang trốn trong lòng hắn, khóe miệng đã nhếch lên một nụ cười như đã đạt được mưu kế.
Ngày hôm sau, sau khi Bạch Vũ Mộng rời giường liền nhốt bản thân trong phòng, nghiên cứu ra đề mục cổ quái.
Chờ Bạch Vũ Mộng đi ra, Hận Nhuế thấy khóe miệng nàng giương lên một nụ cười tà ác, không khỏi rùng mình, đây là bộ dạng lúc tiểu thư muốn trêu cợt người khác.
Bạch Vũ Mộng sai người kêu mọi người tập trung lại một chỗ, nhìn ánh mắt ai oán của Lam Hạo Thần, Bạch Vũ Mộng hoạt bát thè lưỡi với hắn, sau đó liền trở lại bộ dáng nghiêm túc.
“Ta đã nghĩ ra đề mục rồi, trận đầu, các ngươi tỷ thí... Một ngày sau, ai có thể làm khối băng này tan chảy ít nhất sẽ thắng! Lần này là so trình độ cẩn thận của các ngươi!”
Nghe đề mục xảo quyệt như thế, tất cả mọi người đều cứng họng, bây giờ là mùa hè, ban ngày nóng như vậy, một khối băng nhanh chóng bị tan chảy, xem ra bọn họ bị Bạch Vũ Mộng nắm trong tay rồi.
Bạch Vũ Mộng cười thần bí, kêu hạ nhân chuyển mấy khối băng đến, để dứơi ánh mặt trời, mà bản thân nàng lại ngồi bên dưới bóng cây, nhàn nhã ăn đồ ăn vặt.
Lại bảo hạ nhân mang thêm một cái ghế đến, sau đó kêu người kia đến ngồi xem cùng, đây là người duy nhất không cầu hôn nàng, như vậy Bạch Vũ Mộng sẽ coi hắn là bằng hữu, cũng nên cùng nhau vui vẻ.
Thấy Thu Hằng Duệ và Bạch Vũ Mộng nhàn nhã ngồi ở chỗ kia nhìn bọn họ luống cuống tay chân, trong lòng mọi người cũng không cân bằng, dựa vào cái gì mà Thu Hằng Duệ có thể ở chỗ đó hưởng thụ.
Đặc biệt là Lam Hạo Thần, cực kỳ khó chịu, người kia không phải là gần quan nên được ban lộc sao? Không chừng miệng thì nói không cưới, nhưng thật ra trong lòng đã sớm thích Mộng Nhi!
“Phán Vũ công chúa, không để ý ta gọi ngươi là Vũ nhi chứ!” Thu Hằng Duệ mở miệng.
Bạch Vũ Mộng lắc đầu, nàng không để ý người khác gọi nàng thế nào, hơn nữa người này cho nàng một cảm giác như ca ca, tất nhiên nàng sẽ không cự tuyệt.
Kỳ thực Thu Hằng Duệ đã sớm phát hiện quan hệ giữa Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần không bình thường, cũng phát hiện Lam Hạo Thần vô cùng thân thiết gọi Bạch Vũ Mộng là “Mộng Nhi”, nhưng hắn cũng muốn thấy Bạch Vũ Mộng vui vẻ.
Không biết vì sao, hắn thật sự thích nữ tử này, nhưng lại không phải là tình yêu nam nữ, mà chỉ thuần túy thích, thuần túy muốn sủng nàng, cho nàng những thứ tốt nhất.