“Phì, nhìn nàng như vậy thì đương nhiên sẽ cùng trở về với nam nhân kia rồi!” Duẫn Minh Hi đứng một bên cười nhạo, sao hắn có thể không nhìn thấy sự do dự trong mắt nàng chứ?
“Tình Nhi, thật vậy không?” Lần này Bạch Vũ Mộng không có ở trừng mắt nhìn Duẫn Minh Hi nữa, nàng cũng muốn một đáp án chính xác để còn quyết định nên đối phó Bách Lí Dật Thanh thế nào.
Mộ Túy Tình nhẹ nhàng cắn môi, có chút do dự mở miệng: “Sẽ không đâu!”
Ngày hôm sau, Bạch Vũ Mộng không còn hỏi lại chuyện này nữa, nàng bỗng nhiên phát hiện nàng không thể nào tuyệt tình ra tay với nam tử đó được, bởi vì Mộ Túy Tình do dự.
Mộ Túy Tình rất uất ức, vốn dĩ nàng rất hận hắn nhưng sau khi gặp lại thì bỗng nhiên phát hiện nàng vốn không thể nào đối mặt được.
Không biết vì sao nàng lại do dự, có lẽ là những ngày trước kia ở với hắn quá tốt đẹp nên nàng không thể nào quên được!
Mộ Dung Nam cũng hành động rất nhanh, cuộc tạo phản cũng được ổn định lại, tất cả đều trở lại quỹ đạo vốn có, đám người Bạch Vũ Mộng lại do dự có nên đến Minh quốc hay không.
Hôm nay Bách Lí Dật Thanh tự mình đi tới quán trọ của Bạch Vũ Mộng, bọn họ đang ăn bữa sáng, nhìn thấy người đi tới thì lại sửng sốt, mắt Bạch Vũ Mộng đầy phức tạp.
“Tình Nhi, nàng trở về cùng ta được không?” Bách Lí Dật Thanh đi thẳng đến trước mặt Mộ Túy Tình, trực tiếp lướt qua những người khác, nhìn Mộ Túy Tình với vẻ chờ mong.
Mộ Túy Tình cũng không có phản ứng gì cả, nhưng khi hiểu rõ ý của hắn thì lại hơi sững sờ, Vũ nhi nói không sai, hắn thật sự đến kêu nàng trở về, nhưng nàng có nên về hay không?
Mộ Túy Tình có chút thẫn thờ nhìn Bạch Vũ Mộng, những nàng lại hơn lắc đầu tỏ vẻ bản thân bất lực, chuyện này chỉ có chính bọn họ mới có thể giải quyết.
“Ta... Sao ta có thể về cùng ngươi được?” Mộ Túy Tình hạ quyết tâm, cắn môi, mắt lại đầy sự tức giận: “Bách Lí Dật Thanh, lúc trước ta giúp ngươi như vậy, nhưng ngươi coi ta là cái gì, ngươi dám phản bội ta, ngươi cho là ta sẽ còn trở về để ngươi giày xéo nữa sao?”
“Tình Nhi, nàng hãy nghe ta nói, mọi chuyện không phải như thế!” Bách Lí Dật Thanh vội vàng mở miệng phủ nhận, nhưng lại nhận lại nụ cười lạnh của Mộ Túy Tình: “Ta không muốn nghe ngươi giải thích, ta chỉ tin những gì mà mình đã trải qua !”
“Tình Nhi, thật sự, nàng nghe ta nói trước đã được không, ta thật sự không có phản bội nàng, tất cả đều không giống như nàng thấy, ta...” Bách Lí Dật Thanh bỗng nhiên lại không nói được gì nữa.
“Thế nào, nói không được nữa sao?” Mộ Túy Tình nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bách Lí Dật Thanh, Bạch Vũ Mộng cũng nhíu mày, nàng đóng vai một người đứng xem thì cho rằng trong đó có một bí mật không muốn cho ai biết.
“Tình Nhi, xem như ta cầu xin nàng, cầu nàng trở về cùng ta được không?” Bách Lí Dật Thanh nhăn mày lại thật chặt, trong mắt đầy sự đau khổ và cầu xin.
Điều này khiến Bạch Vũ Mộng cũng kinh ngạc, lúc trước nàng chỉ đặt giả thiết, không ngờ nó lại trở thành hiện thực, Bách Lí Dật Thanh lại có thể buông bỏ sự kiêu ngạo để cầu xin Mộ Túy Tình trở về.
Mộ Túy Tình đã nói nổi nữa, cứ ngơ ngác, ánh mắt vô thần không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên Mộ Túy Tình liền đứng lên: “Ta sẽ không về với ngươi, ngươi vẫn nên đi đi!” Nói xong sau liền quyết tuyệt bỏ đi, không thèm quay đầu liếc mắt nhìn hắn.
“Tiểu Ảnh, ngươi đi theo xem thử đi.” Bạch Vũ Mộng nói một câu với Đường Ức Ảnh, kéo Bách Lí Dật Thanh đang muốn đuổi theo, thấy Duẫn Minh Hi đã nhàn nhã đi ra ngoài, Bạch Vũ Mộng nhăn mày lại.
“Ngươi vẫn không nên đi quấy rầy nàng, hiện tại lòng nàng rất loạn, ngươi đi qua đó cũng chỉ gây thêm phiền phức thôi, không bằng ngồi đây nói lý do cho ta nghe đi.” Bạch Vũ Mộng hiểu rõ thế cục, nhìn chằm chằm Bách Lí Dật Thanh, dù là một đế vương thì cũng cảm thấy hơi kinh hãi.
Bách Lí Dật Thanh thở dài, hắn biết, Mộ Túy Tình rất tin tưởng lời nói của nàng ta, nếu hắn nói với nàng ta thì có lẽ có khả năng đưa Tình Nhi trở về.
Bách Lí Dật Thanh và Bạch Vũ Mộng ngồi trong phòng rất lâu rồi mới đi ra ngoài, sau khi đi ra, Bách Lí Dật Thanh liền rời đi, Bạch Vũ Mộng lại luôn cau mày, không nói chuyện.
“Vũ nhi, thế nào, hắn ta nói gì với ngươi?” Không biết Duẫn Minh Hi đã về từ lúc nào, đứng một bên phe phẩy cây quạt, cợt nhả hỏi.
“Ta cho rằng hắn chính là hôn quân như lời Tình Nhi nói nhưng lại không nghĩ rằng, người như hắn lại cũng có thể trở thành một minh quân, hôn quân và minh quân, thật ra cũng chỉ là quan niệm thôi.” Bạch Vũ Mộng chỉ nói những lời này, còn những cái khác thì không nói nữa.
Mộ Túy Tình chỉ ăn một chút cơm chiều rồi liền đi lên lầu nghỉ ngơi, Bạch Vũ Mộng vội vàng ăn một chút rồi cũng đi theo Mộ Túy Tình lên lầu, vào phòng của nàng.
Trong phòng rất tối, Mộ Túy Tình không có đốt đèn, một mình lui vào trong chăn, Bạch Vũ Mộng thở dài, đốt đèn sáng lên rồi sau đó mới đi qua ngồi xuống.
Mộ Túy Tình ngẩng đầu từ trong chăn lên, có chút trách cứ mở miệng: “Vũ nhi, sao ngươi lại chỉ ăn có một chút vậy, như vậy con nuôi của ta sẽ không có dinh dưỡng !”
“Không sao, ta đã ăn no, nhưng còn ngươi, sao lại ăn ít như vậy, ngàn vạn lần đừng để cơ thể suy sụp.” Bạch Vũ Mộng nhìn chằm chằm Mộ Túy Tình, ý muốn nhìn ra cảm xúc trong mắt nàng.
Mộ Túy Tình lắc đầu rồi nhẹ nhàng mở miệng: “Vũ nhi, ngươi có chuyện gì không?”
“Thật là có chút chuyện muốn ngươi xác nhận một chút!” Bạch Vũ Mộng mở miệng, lập tức suy tư một hồi rồi mới nói tiếp: “Tình Nhi, có phải hôm nay thiếu chút nữa là ngươi đã đồng ý với Bách Lí Dật Thanh rồi không?”
Mộ Túy Tình sửng sốt, ngơ ngác trong chốc lát, mới trả lời: “Có sao? Không có đâu!”
“Tình Nhi, ngươi không cần gạt ta, ta nhìn ra được, cho dù ngươi không còn thương hắn, nhưng ngày xưa yêu nhau say đắm như vậy sao có thể nói quên là quên được.”
“Nhưng ta vẫn còn lý trí, cho nên ta đã từ chối không phải sao?”
“Ừ, ngươi thật sự rất lý trí, một đế vương lại tình nguyện cúi đầu trước một nữ tử, ta không biết là vì nguyên nhân mà ngươi lại từ chối?”
“Vũ nhi, sao ngươi lại nói dùm hắn, không phải ngươi luôn khuyên ta rời xa hắn sao?” Mộ Túy Tình cười suy yếu, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Ta thật sự đã từng khuyên ngươi, nhưng lúc đó ta không hiểu hắn, Tình Nhi, một người có thể có rất nhiều mặt, có thể bộ mặt ngươi nhìn thấy chỉ là mặt yếu kém của hắn thôi, nhưng ngươi có nghĩ tới sự thật đằng sau nó hay không, có thể đó là chuyện mà không muốn để cho ai biết?” Giọng điệu Bạch Vũ Mộng trở nên nghiêm túc.
“Vũ nhi, rốt cục ngươi làm sao vậy, có phải ngươi biết cái gì rồi không?” Mộ Túy Tình nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Mộng.