Ma Y Độc Phi

Chương 157: Chương 157: Rời đi




Bạch Vũ Mộng sửng sốt, ngầm bực bản thân vì thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra rồi, lập tức bình phục lại tâm trạng, mở miệng: “Ta không sao, mấy ngày nay nhìn thấy Bách Lí Dật Thanh thì cảm thấy hắn cũng không giống ngu ngốc như tưởng tượng cho nên mới nói như vậy, nếu như ngươi không muốn nghe thì sau này ta không nói nữa, nhưng ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ lại, ta không muốn sau này ngươi hối hận.”

“Phải không?” Mộ Túy Tình nhẹ nhàng hỏi một tiếng, sau đó liền cụp mắt xuống, không nói chuyện nữa, Bạch Vũ Mộng lẳng lặng ngồi một hồi rồi cũng xoay người rời đi.

Sau đó Bách Lí Dật Thanh lại tới thêm vài lần nữa, sự chấp nhất của hắn khiến mọi người bị mê hoặc, vì sao hắn lại khác xa với tưởng tượng như vậy,  nhưng nguyên nhân thì sợ là chỉ có Bạch Vũ Mộng biết.

Hôm nay Bách Lí Dật Thanh lại đến quán trọ nhưng lần này không phải chỉ lẳng lặng ngồi đợi để được gặp Mộ Túy Tình mà là đến nói lời từ biệt.

“Tình Nhi, ta phải về rồi, nàng thật sự không muốn về cùng ta sao?” Bách Lí Dật Thanh có chút gian nan mở miệng, thật ra hắn đã sớm biết đáp án rồi.

“Ta sẽ không về!” Mộ Túy Tình vẫn lạnh lùng như trước, không hề tỏ vẻ thất vọng hay luyến tiếc vì hắn sắp rời đi.

“Vậy... Chăm sóc bản thân thật tốt, lúc nào nàng muốn trở về thì ta đều hoan nghênh.” Bách Lí Dật Thanh cười chua sót, trong giọng nói có chút thất vọng.

Mộ Túy Tình không nói gì thêm, chỉ mím môi thật chặt, đứng ở một bên, Bách Lí Dật Thanh không chấp nhất nữa, nhìn thoáng qua Bạch Vũ Mộng: “Chiến Vương phi, có thể nói chuyện một chút hay không?”

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng gật đầu, đi theo Bách Lí Dật Thanh: “Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt, nhưng không thể giúp ngươi được.” Bách Lí Dật Thanh còn chưa mở miệng, Bạch Vũ Mộng đã giành nói trước.

“Cám ơn, nhưng còn chuyện kia, nếu có thể, ta hi vọng nàng mãi mãi không biết.”

“Vì sao?” Bạch Vũ Mộng có chút kinh ngạc nhíu mày, rõ ràng hắn muốn giải thích, vì sao lại không muốn để cho Mộ Túy Tình biết.

“Chuyện này cứ để cho nó trở thành bí mật đi, còn về phần ta và Tình Nhi, nếu như hữu duyên thì nhất định có thể ở cùng một chỗ, nếu ta nhất định phải bỏ lỡ nàng thì coi như đây là cái giá ta phải trả đi!”

“Nhưng ngươi cũng không làm sai?” Bạch Vũ Mộng hơi nghi hoặc rồi liền hiểu rõ, nàng biết nam nhân này luôn phải chịu nhục.

“Không, ta sai rồi, điều sai lầm lớn nhất trong đời là buông tay Tình Nhi, không có lý do gì cả, chỉ là vì ta bỏ rơi nàng thôi.”

Không có lý do gì, chỉ là vì ta bỏ rơi nàng thôi...

Bạch Vũ Mộng đột nhiên không biết nói gì, nàng không biết mình còn có thể nói cái gì, nàng làm một người đứng xem, nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng mà khúc mắc trong đó lại không phải dễ dàng gỡ được.

“Nếu có một ngày nàng biết...” Bạch Vũ Mộng còn chưa nói hết, Bách Lí Dật Thanh liền vội vàng cắt ngang lời Bạch Vũ Mộng: “Sẽ không, nàng sẽ mãi mãi không biết được!”

“Được rồi, chuyện ta có thể làm cũng chỉ là không tiết lộ thôi, còn những cái khác ta không làm được.” Bạch Vũ Mộng thở dài.

“Cám ơn, nếu có thể, giúp ta khuyên nhủ nàng để cho nàng trở về, ta không hy vọng xa vời nàng còn có thể yêu ta giống trước kia, nhưng mà ta vẫn muốn thử một chút, ít nhất có thể làm bằng hữu.” Bách Lí Dật Thanh cố gắng nói xong những lời này, sau khi nói xong cả người như trút được gánh nặng, có chút nản lòng đi ra ngoài, không nhìn Mộ Túy Tình nữa, hắn sợ, sợ nếu như quay đầu lại thì sẽ không còn dũng khí để rời đi nữa.

“Tẩu tử, các ngươi nói gì đó, sao lại nói lâu như vậy, hơn nữa ta thấy sắc mặt Bách Lí Dật Thanh không được tốt.” Lam Giác Phong chờ Bách Lí Dật Thanh đi khỏi thì liền hỏi Bạch Vũ Mộng.

“Không có gì, chỉ nhờ ta chăm sóc Tình Nhi.” Bạch Vũ Mộng mỏi mệt phất tay, không muốn nói thêm nữa, nhẹ nhàng vuốt bụng đi lên lầu.

Mộ Túy Tình vẫn luôn đứng lẳng lặng ở chỗ đó, không hề nói gì cả, giờ phút này ngay cả Bách Lí Dật Thanh bỏ đi nàng cũng không có một chút phản ứng.

“Ôi, nếu ngươi luyến tiếc thì nhanh chân đuổi theo đi, vẫn còn kịp đó!” Duẫn Minh Hi đứng một bên bĩu môi, không chút để ý mở miệng.

“Ai nói ta luyến tiếc, chuyện của ta không cần ngươi lo!” Mộ Túy Tình hung hăng đá Duẫn Minh Hi một cước, xoay người chạy lên lầu.

“A, thật ác độc, quả nhiên là nữ tử và tiểu nhân là khó đối phó nhất, thật là, rõ ràng rất luyến tiếc, còn giả bộ cái gì?” Duẫn Minh Hi đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, miệng vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài, hắn cũng không muốn ở trong này, thật nhàm chán.

Bạch Vũ Mộng ở trong phòng nghỉ ngơi một lúc, ăn một chút điểm tâm rồi cầm điểm tâm đi tới phòng Mộ Túy Tình.

“Tình Nhi, ngươi ăn một chút gì đi!” Bạch Vũ Mộng nhìn Mộ Túy Tình thờ thẫn ngồi ở trước gương, có chút lo lắng mở miệng, sao Mộ Túy Tình lại như vậy?

“Vũ nhi, ta không muốn ăn, ngươi về trước đi, nếu ta muốn ăn thì sẽ tự đi ăn, các ngươi không cần phải lo cho ta.” Vừa rồi Đường Ức Ảnh cũng đã đến đây nhưng nàng thật sự không đói bụng.

“Tình Nhi, có phải trong lòng ngươi còn phân vân chuyện tình cảm đúng không?” Bạch Vũ Mộng thở dài,  nhẹ nhàng mở miệng, trong giọng nói có chút phức tạp.

“Ừ, bây giờ ta không biết gì cả, trong đầu ta rất rối, rõ ràng đã quyết định sau này sẽ trở thành kẻ địch, nhưng vì sao, vì sao...” Mộ Túy Tình bỗng nhiên bụm mặt khóc.

Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Tình Nhi, ngươi hãy nghe ta nói, có một số việc không giống như bề ngoài đâu, nếu cứ ngồi ở đây suy nghĩ thì không bằng tự mình đi xem, đã lâu rồi ngươi không về Minh quốc không phải sao, trở về xem thử đi, coi như ngươi đi du ngoạn quê hương một chuyến.”

“Không, nơi đó có nhiều thứ đau khổ ta không muốn nhớ lại, ta thật sự không có dũng khí đi đến đó.” Mộ Túy Tình liều mạng lắc đầu, không đồng ý trở về.

“Tình Nhi...” Bạch Vũ Mộng thở dài một tiếng: “Ngươi sai rồi, nếu ngươi không quay về thì những điều này sẽ trở thành cơn ác mộng của ngươi, nếu ngươi quay về đó diệt trừ cơn ác mộng này đi không phải sẽ tốt hơn sao, chúng ta có thể giữ nguyên kế hoạch trả thù bọn họ, đánh nhốt tất cả những người đã ức hiếp ngươi vào địa ngục, nhưng đừng trốn tránh, nếu không, ngươi sẽ mãi mãi bị ám ảnh.”

“Nhưng ta phát hiện, ta vốn không thể đối mặt với hắn được, ta...” Mộ Túy Tình vẫn đau khổ như cũ, hiện tại nàng thật sự không biết nên làm gì cả.

“Làm sao lại không đối mặt được, Tình Nhi, chúng ta là nữ tử hiện đại, từ nhỏ chúng ta đã được dạy là người với người đều ngang hàng, nếu việc này mà ở xã hội hiện đại thì thật ra cũng không quá khó để chấp nhận như vậ phải không, ngươi là người kiên cường, rõ ràng có vài thứ có thể thoải mái mà đi qua, vì sao lại cứ muốn dồn bản thân vào ngõ cụt vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.