Edit by HAMIstore.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Vương Tuấn Huy một lúc thì nói gia gia ta là cao nhân, một lúc lại nói ra tên thật và ngoại hiệu năm đó của gia gia, trong lòng ta không khỏi cả kinh.
Vị Vương đạo trưởng này sao lại biết rõ về gia gia như vậy, không phải cũng biết những chuyện gia gia từng trải qua đó chứ, vậy chuyện cha mẹ ta hắn cũng biết?
Nghĩ tới đây ta liền chuẩn bị hỏi thử Vương Tuấn Huy, hắn lại đột nhiên nói một câu: “Nhìn biểu tình của cậu xem ra tôi đoán đúng rồi, tôi sớm đã nghe sư phụ nói về chuyện của Lý tiền bối, cũng biết ông ấy ẩn cư ở huyện thành, nhưng vẫn luôn không có cơ hội bái kiến...”
Nói xong Vương Tuấn Huy đi tới vỗ vỗ vai ta: “Không nghĩ tới hôm nay đến đây lại có thể gặp được hậu nhân của Lý tiền bối dưới tình huống như vậy, sư phụ tôi từng nói, Lý tiền bối có ơn với sư môn chúng tôi, sau này gặp được Lý tiền bối hoặc đời sau của ông, chúng tôi nhất định phải lấy chân tâm báo ân mà đối đãi, ha, tôi đây là nhặt được tiện nghi a!”
Ta có chút kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Huy, hắn nói tiếp: “Chỉ tiếc là Lý tiền bối đã mất, bằng không thì tôi đã có thể một lần được diện kiến ông ấy...”
Ta thấy Vương Tuấn Huy không giống người xấu, liền chuẩn bị nói ông nội ta còn chưa chết, nhưng chưa kịp mở miệng, hắn đã đột nhiên hỏi: “Nhà cậu bây giờ chỉ có mình cậu sao? Cha mẹ cậu đâu?”
Ta sửng sốt một chút liền nói với hắn: “Năm tôi bảy tuổi thì họ tự sát, tôi cùng gia gia sống nương tựa nhau...”
Nghe ta nói, Vương Tuấn Huy cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt đầy xin lỗi nói: “Ngại quá, tôi không biết chuyện này, mệnh người chính là như vậy, nén bi thương a..”
Vương Tuấn Huy có chút không biết cách an ủi người khác.
Ta cười gượng nói với hắn: “Không có việc gì.”
Tiếp theo Vương Tuấn Huy hỏi ta về tính toán sau này, ta liền kể hắn nghe chuyện ta tính mở cửa tiệm đoán mệnh.
Nghe ta nói xong, hắn thẳng thắn lắc đầu: “Cậu là cháu trai của Lý tiền bối, là hậu nhân của ân nhân phái chúng tôi, một thân bản lĩnh không tồi, ở đây mở cửa tiệm đoán mệnh là nhân tài không được trọng dụng, hay là như vầy đi, cậu đi theo tôi, hỗ trợ tôi cùng nhau phá án tử, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cậu, khẳng định so với việc mở tiệm kiếm ngon hơn...”
Đi theo Vương Tuấn Huy hỗ trợ cái gì, đoán mệnh cho quỷ sao?
Thấy ta nghi hoặc, Vương Tuấn Huy liền nói, hắn muốn ta giúp hắn giải thích nghi vấn của một số án tử, bản lĩnh “bói quẻ” của ta có thể giúp hắn bớt đi rất nhiều đường vòng, tăng cao hiệu suất phá án của hắn.
Nhưng mà lúc gia gia đi đã bảo ta phải bảo trụ gia nghiệp, chính là phần đất này và cửa hàng, đã tự ý đổi cửa tiệm, phần đất này ta cũng không thể ném, nhưng Vương Tuấn Huy khẳng định ta và hắn có thể kiếm được nhiều hơn việc ở lại đây, trong lòng ta có chút do dự.
Vương Tuấn Huy cũng không giục ta, ngồi xuống tiếp tục uống trà nói: “Đương nhiên chuyện này phải do cậu làm chủ, cậu suy xét một chút, nhớ số điện thoại của tôi, lúc nào gặp khó khăn cũng có thể tới tìm tôi...”
Ta “ừ” một tiếng.
Cùng Vương Tuấn Huy hàn huyên hơn một tiếng thì Ninh Hạo Vũ mang theo một cặp vợ chồng trở lại, vừa vào cửa Ninh Hạo Vũ liền lớn tiếng gọi ta: “Sơ Nhất, anh mang người đến đây...”
Cặp vợ chồng này khoảng 28 tuổi, nhỏ tuổi hơn Vương Tuấn Huy, người nam tướng mạo bình thường, nhưng “cung huynh đệ” rất tốt, chứng tỏ anh chị em hắn quan hệ rất tốt, người nữ tướng mạo khá được, ngũ quan thanh tú, “cung tài lộc” khá sáng, nàng hẳn là người có công chức trong người
Mời hai người vào phòng, đôi bên giới thiệu một chút, người nam tên Thành Quả, đúng là tiểu nhi tử của lão quỷ trong phòng, người nữ tên Bạch Tĩnh, là vợ của Thành Quả.
Giới thiệu xong, Thành Quả liền hỏi ta chuyện gì xảy ra, có thật là cha hắn ở đây hay không.
Ta liền đem mọi chuyện từ đầu tới cuối nói với hắn, ta tin mấy việc này Ninh Hạo Vũ đã nói đại khái cho họ nghe rồi.
Nghe ta kể xong, Thành Quả đầy mặt ưu thương nói: “Sớm biết vậy anh đã không nghe em bán cái thư án đó đi.”
Nói xong Thành Quả nhìn Bạch Tĩnh bên cạnh, Bạch Tĩnh áy náy kéo cánh tay hắn: “Em lúc đó không phải là vì anh sao, án thư kia ngày nào cũng phát ra tiếng kỳ lạ, anh lại luôn mê sảng, không phải em sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Bạch Tĩnh vừa nói vậy chúng ta mới biết, thì ra lão quỷ kia còn từng mê hoặc Thành Quả, theo như lời Bạch Tĩnh nói, cái án thư kia lúc ở nhà họ, buổi tối chỉ cần vừa phát ra tiếng động, Thành Quả sẽ lập tức chạy ngay đến bên cạnh án thư, tắt đèn, điên cuồng mài mực viết chữ.
Hơn nữa mỗi lần đều viết vẽ lung tung rối loạn, không có nội dung gì.
Lăn lộn như vậy mấy đêm, Bạch Tĩnh mới quyết định bán cái án thư kia đi, lúc đó vừa hay gặp được tên xui xẻo Ninh Hạo Vũ thu mua gia cụ, vì vậy án thư này cứ thế rơi vào trong tay hắn.
Bạch Tĩnh hai ba câu nói hết mọi chuyện, Thành Quả vẫn có chút ý tứ trách nàng: “Em thì biết cái gì, ít ra lúc đó anh còn thương xuyên mơ thấy cha...”
Không đợi Thành Quả nói xong, Vương Tuấn Huy bỗng đứng dậy đánh gãy lời hắn: “Cậu không phải mơ thấy cha mình, mà là bị cha cậu bám lên người, ông ấy bám lên cậu vậy chứng tỏ tâm nguyện ông chưa hoàn thành có liên quan tới cậu, nếu không phải vợ cậu đưa án thư đi, sợ là cậu đã bị nhiễm bệnh nặng, thậm chí mất mạng....”
Thành Quả đầy mặt không tin nói: “Sao có thể, quan hệ giữa tôi và cha rất tốt, ông sẽ không làm hại tôi...”
Vương Tuấn Huy “ai” một tiếng: “Tất nhiên là không phải ông ấy cố ý hại cậu, ông ấy chỉ là muốn hoàn thành một ít tâm nguyện trên người cậu, lơ đãng hại tới cậu, vì sao rất nhiều quỷ hại người đều bắt đầu từ người nhà, đều là do bọn họ vô tình, lại tạo thành bi kịch...”
Thành Quả không nói gì, Bạch Tĩnh ở bên cạnh nắm tay hắn an ủi.
Vương Tuấn Huy cũng không hỏi thêm cái gì, dẫn bọn họ đi về phía cửa tiệm của ta, ta và Ninh Hạo Vũ theo sát phía sau.
Tới nơi, Vương Tuấn Huy để ta đi mở cửa, nhưng không cho ta và Ninh Hạo Vũ vào cùng, hắn nói đây là chuyện nhà người ta, hai chúng ta đi vào không thích hợp, chờ ở ngoài là được.
Ta rất tò mò với chuyện bắt quỷ, liền nói với Vương Tuấn Huy, ta sẽ không nói gì, ở bên cạnh nghe thôi, hắn vô cùng dứt khoát đáp lại hai chữ: “Không được“.
Bất đắc dĩ ta cùng Ninh Hạo Vũ chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Vương Tuấn Huỷ đưa Thành Quả và Bạch Tĩnh vào trong, hắn đóng cửa lại trước xong mới thắp nến, ta nghe thấy hắn niệm một đoạn khẩu quyết xong nói: “Tôi khai nhãn cho các người, một lát các người có thể câu thông với cha mình, nhớ phải nhanh chóng hỏi ra ông ấy muốn cái gì, đừng nói nhiều lời không nên nói, bằng không gia tăng chấp niệm của ông ấy, càng khó tiễn đi, nếu thật biến thành như vậy, cha cậu ở dương gian lâu sẽ không thể đi vào luân hồi, sẽ mang lại vận đen cho cả nhà các ngươi.”
Thành Quả cùng Bạch Tĩnh đồng thời “vâng” một tiếng.
Ta và Ninh Hạo Vũ dán lên ván cửa nghe xem bên trong xảy ra chuyện gì.
Không tới một lúc liền nghe thấy Thành Quả khóc, sau đó Bạch Tĩnh cũng khóc, khóc một lúc Thành Quả liền nói: “Cha, cha yên tâm, con nhất định sẽ dựa theo lời cha nói mà làm, người yên tâm đi đi, sau này lễ tết con sẽ đốt tiền giấy cho người, cần cái gì, người báo mộng cho con...”
Thành Quả và Bạch Tĩnh lại khóc một lúc, Vương Tuấn Huỷ bắt đầu niệm chú, sau đó trong phòng liền yên tĩnh lại.
Lát sau Thành Quả hỏi Vương Tuấn Huỷ: “Vương đạo chưởng, cha tôi, ông ấy...”
Vương Tuấn Huy nói: “Đã đi rồi, xem ra ông ấy rất yên tâm về cậu, sau khi cậu trở về nghe theo lời ông ấy mà làm, như vậy về sau nhà cậu sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, nếu các người còn thắc mắc gì, có thể tìm cậu Lý Sơ Nhất ngoài kia hỏi một chút, cậu ta là cao thủ về tướng quẻ...”
A, Vương Tuấn Huy còn giúp ta giới thiệu sinh ý, quả nhiên giống như hắn nói, hắn sẽ chiếu cố cho hậu bối của ân nhân sư môn, cũng chính là ta.
Ninh Hạo Vũ ở bên cạnh đẩy ta một cái, ý hỏi ta cùng Vương Tuấn Huy thông đồng với nhau khi nào.
Ta trừng mắt với hắn một cái, không nói gì.
Ba người họ ở trong đó một lúc nữa mới đi ra, ta và Ninh Hạo Vũ nhanh chóng lùi lại phía sau.
Hai mắt Thành Quả và Bạch Tĩnh đã khóc đến đỏ lên, Vương Tuấn Huy vẻ mặt tiếc nuối, nhưng ta và Ninh Hạo Vũ một chút cũng không nghe thấy quỷ nói gì với bọn họ.
Ta mời ba người vào phòng ngồi, sau khi pha cho họ ấm trà mới nhìn Thành Quả và Bạch Tĩnh nói: “Nén bi thương.”
Vương Tuấn Huy nói: “Chuyện giải quyết xong rồi, nhưng hôm nay đã có chút muộn, vậy tôi sẽ không trở về thành phố, ngủ lại chỗ này của cậu một đêm...”
Mới tiễn cha của Thành Quả đi, nếu Vương Tuấn Huy cứ vậy rời đi, ta cũng không yên tâm, hắn có thể ở lại đây một ngày là tốt nhất.
Vậy nên ta vội vàng gật đầu.
Thành Quả bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó trao đổi ánh mắt với Bạch Tĩnh, Bạch Tĩnh liền đứng dậy nói: “Các vị, chuyện của cha chồng tôi đã mang tới phiền phức cho các vị, ở đây có ít tiền, không cần để ý, cũng cảm tạ mọi người không để Vương đạo trưởng làm cha tôi bị thương...”
Nói xong Bạch Tĩnh lấy một chồng tiền từ ví ra, đại khái cũng khoảng mấy ngàn.
Trong lòng ta thật ra rất muốn nhận số tiền này, nhưng Vương Tuấn Huy lại đột nhiên đứng lên đẩy tiền trở về: “Tiền này tôi và bọn họ đều không cần, cô thu lại đi, trời không còn sớm, các người nhanh về đi, còn chậm nữa, sợ sẽ không hoàn thành được tâm nguyện của lão gia tử.”
Thành Quả và Bạc Tĩnh đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn quay lại nói với ta, hôm khác sẽ tới cửa cảm tạ.
Chờ họ đi rồi ta liền không nhịn được hỏi Vương Tuấn Huy, tâm nguyện của lão quỷ kia rốt cuộc là gì, Vương Tuấn Huy thở dài: “Chỉ là hai loại vật và tình thôi, yên tâm đi, hôm sau hai vợ chồng họ tới đây, các cậu khẳng định sẽ rõ, hôm nay tôi mệt rồi, ngủ sớm một chút, tôi ngủ phòng bên cạnh.”
Phòng bên cạnh là phòng của gia gia ta.
Chuyện này tạm thời xem như xong, trong lòng ta có hơi tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy Vương Tuấn Huy đuổi quỷ...
Vương Tuấn Huy cũng nhìn ra tâm tư của ta, lúc ra tới cửa còn nói với ta một câu: “Yên tâm, cậu sẽ có cơ hội nhìn thấy quá trình tôi đuổi quỷ, trước cứ ngủ đi đã...”
Nhưng mà ta còn không ý thức được, một hồi hung hiểm hơn đang tới gần...