Edit by HAMIstore.
=*=*=*=*=*=*=*=*=*=
Đợi ta mở khoá xong, Vương Tuấn Huy ở bên cạnh lại niệm một trận, sau đó mới để ta đẩy cửa ra.
Ta hỏi anh ta mới niệm cái gì, hắn nói là an hồn chú, có thể tránh cho con quỷ trong phòng bị quấy nhiễu.
Sau khi đẩy cửa vào, ta liền duỗi tay muốn bật đèn lên, bị Vương Tuấn Khải giữ lại: “Không được bật đèn, cấp bậc con quỷ này không cao, sợ sáng, cậu bật đèn sẽ doạ đến hắn.”
Nghe vậy ta liền có chút khó xử nói: “Không mở đèn sao tôi thấy được tướng mạo của hắn, sao nhìn được mệnh khí của hắn a?”
Lúc ta nói tới đây liền phát hiện cửa tiệm “kẽo kẹt” một tiếng đóng lại, doạ ta giật cả mình, suýt thì kêu thành tiếng, quay lại mới phát hiện thì ra là Vương Tuấn Huy đóng cửa.
Nhẹ nhõm thở ra một hơi: “Vương đạo trưởng, anh làm gì vậy, đóng cửa lại thì trong phòng này duỗi tay cũng không thấy năm ngón.”
Vương Tuấn Huy giải thích: “Có một loại ánh sáng quỷ hồn sẽ không sợ, chính là ánh nến, để tôi đốt nến, cậu dựa vào đó mà nhìn hắn.”
Sau đó ta nghe thấy tiếng Vương Tuấn Huy mở bao công văn của hắn ra, chỉ lát sau “loẹt xoẹt” một tiếng, Vương Tuấn Huy ở bên cạnh bật quẹt lên, ánh lửa kia chiếu lên mặt hắn, một mảng mơ mơ hồ hồ có chút doạ người.
Nếu không phải biết hắn là Vương đạo trưởng, ta đã sớm đánh qua một quyền.
Hắn đốt một ngọn nến, cả gian phòng cũng sáng lên, bóng dáng hai người theo đó lay động trên vách tường.
Án thư ở ngay trước mặt ta và Vương Tuấn Huy, chỉ là không thấy con quỷ kia đâu.
Ta ngừng thở một chút không dám tìm xem con quỷ đang ở đâu, Vương Tuấn Huy một tay cầm đèn, một tay ra thủ quyết, sau đó chỉ tay vào ánh nến.
Ngay lập tức, ánh nến giống như có linh vậy, ở phía sau chúng ta bắt đầu lệch qua một bên, cái này sẽ không phải là, con quỷ đó ở ngay sau lưng chứ.
Nghĩ tới đây ta liền cảm thấy sau lưng phát lạnh một trận.
Đồng thời chầm chậm quay đầu nhìn về phía sau.
Nhưng không đợi ta quay đầu lại, Vương Tuấn Huy ở một bên đột nhiên nắm lấy tay ta nói: “Đừng gấp, xoay lại từ từ, hắn đang ở phía sau, đừng doạ hắn sợ.”
Doạ hắn sợ? Hắn doạ ta thì có!
Nếu không phải Vương Tuấn Huy ở bên cạnh, ta đã sớm liều mạng chạy ra khỏi đây rồi.
“Theo tôi, quay lại từ từ, lát nữa cho dù nhìn thấy bất kỳ cái gì, đều không được kêu loạn lên.” Vương Tuấn Huy nhẹ thả tay ta ra, sau đó bắt đầu chầm chậm xoay người.
Ta cũng nhanh chóng theo nhịp của hắn mà xoay người lại...
Đợi hai chúng ta quay lại, liền nhìn thấy một bóng đen nửa trong suốt đứng quay lưng lại, cách chúng ta không đến một mét, mà cái bóng đó còn cách ta gần hơn chút.
“Thình thịch, thình thịch,....”
Nhịp tim của ta đột nhiên tăng nhanh, Vương Tuấn Huy lại bấm một thủ quyết điểm vào giữa lưng ta, nói nhỏ: “Đừng sợ, có tôi ở đây hắn không làm hại được cậu đâu, bây giờ có thể giao lưu với hắn, nhớ là từ từ thôi, từng cái một, đừng làm hắn hoảng....”
Ta cố gắng trấn tĩnh, dùng tay ấn ấn ngực mình, cố gắng để nhịp thở của mình nhẹ nhàng lại.
Sau một lúc, ta nhẹ nói một câu: “Lão thái gia, có thể xoay người lại không, để tôi xem tướng giúp ông, tôi có thể từ mệnh khí của ông tìm ra vị trí người nhà ông.”
Nói chuyện với quỷ, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ đây là lần đầu tiên, vậy nên càng nói tim ta càng đập nhanh.
Sợ hắn đột nhiên xoay người lại lộ ra một khuôn mặt khủng bố doạ ta nhảy dựng, hoặc hắn đột nhiên nhào về phía ta...
Lão quỷ nghe ta nói vậy, thân mình trong suốt hơi run lên một chút, sau đó chầm chậm xoay người lại...
Động tác của hắn rất quỷ dị, ta cảm thấy có chút không thích hợp, quan sát một chút mới phát hiện, hắn chỉ xoay thân trên lại, nửa thân dưới vẫn để nguyên.
Cái này doạ ta không nhẹ, tên này là cố ý làm ta sợ đi!
Bây giờ ta có thể nhìn rõ hình dáng của hắn, không phải rất doạ người, trừ cơ thể hơi trong suốt, mặt nhìn giống như người bình thường vậy, không méo mó hay thiếu hụt gì như ta tưởng tượng.
Ta cẩn thận nhìn mặt hắn, mặt phải cửa tướng “xấu” âm khí nặng nề, là tướng chết, dựa theo vận thế tính ra, cửa tướng “xấu” là lúc 78,79; vậy tức là lúc ông ấy chết có thể là 78 hoặc 79 tuổi.
Đồng thời ở “cung bệnh tật” có một cổ âm khí lượn quanh, hẳn là chết vì bị “bệnh ác tính“.
“Cung con cháu” giữa hai mắt là ít âm khí nhất, chứng tỏ cháu chắt rất tốt, lúc còn sống con cháu đều rất hiếu thuận, nếu đã như vậy, ông ấy còn tâm nguyện gì không thành chứ?
Ta không ngừng quan sát sự chuyển động của dòng âm khí mỏng manh chỗ “cung con cháu” về các phía, đồng thời bắt đầu ở trong lòng xem số bốc quẻ, lặp đi lặp lại, đợi ta nắm bắt được quy luật rồi, con số trong lòng ta cũng thể hiện ra quẻ của việc ta muốn biết.
Là một “quẻ ích”, mà biến hào tính ra có chút khó, lấy âm bỏ dương, cho ra bốn quẻ đã không dễ, lại phải cho ra biến hào, vậy phải có nhãn lực tốt, hiểu rõ biến hoá mệnh khí của cửa tướng.
Bất tri bất giác ta đã đổ mồ hôi.
Âm khí tuần hoàn, thuận theo số mệnh, là số dương, số biến đổi theo mệnh khí thể hiện 9, 3, 5....
Là 5
Theo quẻ giải ra, người của gia đình này đang sống ở nhà của một người tốt, tức là bọn họ đang ở trong nhà của người khác, hơn nữa rất có thể là nhà của bạn bè tốt, tuyệt đối không phải khách sạn hay nhà nghỉ gì.
Mà căn cứ vào biến hào, ta còn nhìn ra được tình huống cơ thể của một người trong nhà đó không quá tốt, vậy nên đến nhà người khác là vì điều dưỡng cơ thể.
Ta dựa vào mệnh khí kết hợp quẻ và biến hào tính ra, vị trí của bọn họ hẳn là trong một tiểu khu nào đó ở thành nam.
Phạm vi này vẫn có hơi lớn, nếu ta chỉ nói cái này để Ninh Hạo Vũ đi tìm, hắn khẳng định sẽ chửi chết ta.
Nhưng mà dựa vào bản lĩnh “xem tướng” bây giờ của ta, chỉ có thể tính tới đó thôi.
Ta có chút thất vọng thu quẻ lại, Vương Tuấn Huy hỏi ta thế nào, ta nói rõ kết quả xem quẻ cho hắn.
Nghe ta nói xong, Vương Tuấn Huy còn chưa lên tiếng, con quỷ kia ngược lại động một chút, lần này nửa người dưới của ông ấy cũng quay lại rồi, ta thấy ông ấy cuối cùng không phải khó khăn nữa rồi.
Quỷ vừa động, ta liền hoảng, Vương Tuấn Huy liền ấn ta lại: “Đừng sợ, ông ấy có lời muốn nói với cậu.”
Ta miễn cưỡng trấn định lại hỏi ông ấy muốn nói gì.
Vương Tuấn Huy lại niệm một trận “ong ong”, tuỳ tay điểm lên cửa linh của ta nói: “Trước tiên ổn định lại tâm thần của cậu đã, miễn cho lát nữa nghe quỷ nói nhiều, tâm trí bị loạn.”
Gia gia ta cũng từng nói qua, nếu nghe thấy quỷ nói chuyện, vậy phải nhanh chóng phong bế thính lực của mình, nếu không nghe quỷ nói nhiều liền sẽ “tin”, thậm trí bị mê hoặc, đến lúc đó sẽ bị quỷ khống chế.
Hiện tại có đạo pháp của Vương Tuấn Huy hộ thể, ta tạm thời có thể yên tâm nghe quỷ nói chuyện.
“Ông nói đi.” Ta nói với quỷ.
“Ô ô.”
Có một thanh âm mà người thường nghe không hiểu truyền ra từ miệng quỷ, bất quá thanh âm này vừa truyền tới tai ta liền biến thành một câu nói.
Quỷ hỏi ta: “Con trai ta bị bệnh hả, cơ thể nó thế nào?”
Ta hiểu rồi, ông ấy là nghe thấy ta nãy giải quẻ mới muốn nói chuyện với ta.
Ta nói với ông ấy: “Không cần lo lắng, anh ấy không có đi bệnh viện, mà đến nhà bạn bè tốt tĩnh dưỡng, chứng tỏ không có vấn đề gì lớn, rất có thể chỉ là vấn đề trên tư tưởng thôi, hơn nữa đối với việc ông mất đi luôn không vực dậy nổi tinh thần.”
Nghe ta nói vậy quỷ lại “ô ô” hai tiếng: “Khổ cho tiểu nhi tử của ta, sau khi ta già vẫn luôn ở cùng hắn, lão đại và đại khuê nữ mặc dù đối xử với ta rất tốt, nhưng đều ở bên ngoài công tác, rất ít khi bồi ta...”
Ta vừa thấy quỷ chuẩn bị lải nhải liền nói: “Trước tiên ông thử nói xem, ở thành nam ông có người thân gì không, có thể để một nhà tiểu nhi tử của ông ở lại đó, đợi chúng tôi tìm được hắn, các người có thể nói rõ ràng...”
Quỷ sửng sốt một chút, sau đó nói cho ta một địa chỉ, nói là nhà của em gái, cũng là cô cô của tiểu nhi tử, bọn họ bình thường rất thân, gia cảnh không tồi, phòng trong nhà rất lớn, lão quỷ nói nếu tiểu nhi tử của ông ấy ở thành nam, vậy khẳng định là đến đó.
Có địa chỉ rồi, ta liền không nói nhảm với ông ấy nữa, trực tiếp nói với Vương Tuấn Huy được rồi, Vương Tuấn Huy cũng liền niệm hai tiếng “ong ong”, sau đó nói với quỷ: “Ông ở đây đợi, không được gây sự, nếu không bần đạo sẽ không khách khí.”
Lão quỷ cung kính gật gật đầu với Vương Tuấn Huy.
Hai người chúng ta liền đi ra ngoài, lúc này Vương Tuấn Huy mới dập tắt ngọn nến trong tay.
Đóng lại cửa tiệm, ta thở ra một hơi.
Vương Tuấn Huy ở một bên nói: “Nói cho bạn cậu địa chỉ đi, việc này buổi tối giải quyết là tốt nhất, trời sáng làm không được.”
Ta gật gật đầu, soạn một tin nhắn gửi qua cho Ninh Hạo Vũ, sau đó lại gọi thêm một cuộc điện thoại, nghe ta nói địa chỉ cụ thể, Ninh Hạo Vũ kinh ngạc nói: “Tiểu tử cậu thần như vậy?”
Ta cười khổ nói: “Tôi thần gì chứ, này là quỷ tự mình nói, vừa nãy thật doạ chết tôi, được rồi, tìm người đi, về rồi chúng ta nói rõ hơn...”
Cúp điện thoại, ta liền mời Vương Tuấn Huy đến nhà ta ngồi, anh ta nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý, trời tối rồi, ở cửa tiệm lại nhiều muỗi, chúng ta còn đứng đây không đi, vậy chính là nuôi muỗi a!
Chúng ta vòng qua một bên từ cửa lớn vào sân, Vương Tuấn Huy đứng sững trước cửa phòng gia gia ta, ta hỏi hắn sao vậy, hắn nhìn nhìn phòng của gia gia sau đó tới một câu: “Không có việc gì.”
Ta thấy rõ anh ta nhìn về phòng của gia gia tỏ rõ kinh ngạc, chẳng lẽ trong phòng có gì?
Không đợi ta hỏi kỹ, Vương Tuấn Huy lại đột nhiên nói: “Gia gia cậu là một cao nhân.”
Vào trong phòng ta liền pha cho Vương Tuấn Huy một ấm trà, thói quen uống trà này là ta học theo gia gia, vậy nên trong nhà luôn có lá trà, đương nhiên với điều kiện của ta, uống cũng không phải trà gì tốt, chỉ là thiết quan âm phổ thông thôi.
Vương Tuấn Huy ngồi xuống uống mấy ngụm trà liền hỏi ta: “Bản lĩnh đoán mệnh cho quỷ của cậu cũng là học từ gia gia sao? Cậu tên Lý Sơ Nhất đi. Vậy gia gia cậu không phải là Lý Nam Sơn chứ, đại sư năm đó được xưng là 'thần tướng'.”