Ngày hôm sau, khi mặt trời lên cao, Thu Địch Phỉ mới mệt mỏi tỉnh lại, thanh niên đói khát quả là đáng sợ, phu quân ăn nàng cả đêm, gần như tới cục xương cũng không chừa, bất quá một đêm này cũng rất thoải mái, rất mất hồn ah…
Sáng sớm tỉnh giấc, việc đầu tiên cần làm nhất là gì? Không phải là chuyện ai cũng nghĩ là chuyện gì đó đâu…
Mà Mộ phu nhân bỗng nhiên nghĩ tới hai bậc phụ huynh vô lương là nàng và Mộ Thiên Sơn vừa gặp nhau đã ở trên giường lăn qua lộn lại, quên luôn cả chính sự, tới giờ còn chưa đặt tên cho bảo bảo nha.
Vì vậy mà mẹ bảo bảo cơm cũng chẳng thèm ăn, vô cùng lo lắng muốn cha bảo bảo đặt tên cho con.
Cha bảo bảo giống như còn chưa thỏa mãn, vừa gặm mút bầm ngực thơm mềm của mẹ bảo bảo vừa nói “ nhi tử sinh năm sửu, ngày sửu, vậy gọi Ngưu Ngưu đi” dứt lời không để cho kiều thê kịp cự tuyệt, cự long cứng rắn đã lập tức xâm nhập vào u cốc, dùng hành động thân mật để bắt đầu một ngày mới hạnh phúc.
Mây mưa qua đi, Mộ đại gia cuối cùng cũng cam tâm rời giường mặc quần áo, mà Mộ phu nhân lại lần nữa chìm vào giấc ngủ mê man.
Trong mộng còn cho rằng đã có những tháng ngày hạnh phúc nhưng rốt cuộc không thể không tỉnh lại để đối mặt với sự thật tàn khốc.
Bọn họ chẳng qua là trộm được nửa ngày nhàn rỗi trong chiến tranh mà thôi, thực tế tình hình đang ngày càng ác liệt.
Phụ tử Uông thị không chỉ chiếm lĩnh được Lăng quốc mà còn thâu tóm cả thế lực của Chí Tôn lâu, làm lực lượng gia tăng không nhỏ, có thể nói lực lượng của Uông thị mạnh hơn Mẫn quốc nhiều, nếu không nhờ Mộ Thiên Sơn mưu trí lại giỏi dụng binh thì e là đã sớm không chống đỡ nổi.
Nhưng càng giằng co lâu thì vấn đề nghiêm trọng nhất ngày càng lộ rõ. Đó chính là lương thực, là tiền của….
Nói trắng ra Mẫn quốc đang trong tình trạng chiến tranh cho nên thiếu tiền.
Nếu có tiền thì đừng nói là giằng co, đánh cho địch thủ hoa rơi nước chảy cũng được nhưng mà có bộ mới gột nên hồ.
Trước khi bắt đầu trận chiến, toàn bộ còn ỷ vào gia tài mà Mộ Thiên Sơn trước kia kinh doanh kiếm được, mới bổ sung cho quốc khố trống rỗng, mới giật gấu vái vai đến tận bây giờ nhưng mà tiền vô nhà khó như gió vô nhà trống, bao nhiêu tiền của đều trôi theo cuộc chiến, mà không có tiền thì không có gì để nuôi quân, mà không có quân lính thì không tiếp tục đánh nhau được, không đánh được nữa thì kết cục nước mất nhà tan rất dễ xảy ra.
Thu Địch Phỉ mấy ngày nay cảm giác không khí càng ngày càng không đúng, ai nấy mặt mày đều như trái khổ qua, ngay cả Bách Quái cũng không có tâm tư trêu chọc, ai ai cũng bày ra bộ dạng suy tư, hai hàng lông mày cau chặt…
Thu Địch Phỉ biết mọi người phiền não vì tình hình chiến sự liền hỏi Bách Quái “ bạc của chúng ta còn đủ duy trì bao lâu?”
Bách Quái vẻ mặt đau khổ đáp: ” nhiều nhất là một tháng”
Thu Địch Phỉ không khỏi buồn theo “ một tháng thôi sao? trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy làm cách nào để phát tài đây? Trừ phi là lão thiên gia cho kỳ tích, tiền từ trên trời rơi xuống hay là chúng ta đào hầm tình cờ phát hiện ra bảo tàng ah”
Bách Quái nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ thì bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hưng phấn nhảy loi choi, miệng la bai bải “ nha đầu, ngươi thực sự là phúc tin của Mẫn quốc ah, bảo tàng, bảo tàng. Đúng vậy, sao ta lại quên chuyện này chứ?”
Thu Địch Phỉ ngơ ngác nhìn hắn, cảm giác là tính điên loạn của hắn lại phát tác. Bách Quái không để ý tới vẻ mặt nghi ngờ của nàng, vội kéo nàng tới chỗ Mộ Thiên Sơn, mặt mũi vui vẻ như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm, cao giọng la lên “ Tiểu Cửu, chúng ta được cứu rồi”
Bách Quái hưng phấn kể lể “ ta nhất thời lại quên một chuyện quan trọng, nhớ năm đó chúng ta đánh hạ Tử Hà quốc, quốc chủ Tử Hà quốc vì bảo tồn thực lực, liền đem tiền tài bảo vật của cả nước cất vào một chỗ để hậu nhân sau này dùng để phục quốc, địa điểm bảo tàng được vẽ trong một bộ địa đồ, rồi chia làm bốn phần, chia ra giấu trong bốn khối Tử Ngọc ngọc bội”
“Bốn khối ngọc bội này theo thứ tự là sơ hà gấm vóc, mà Mẫn quốc chúng ta chiếm được ba khối, nếu ta đoán không sai thì khối thứ tư nằm trong tay hậu nhân của Tử Hà quốc là Chí Tôn lâu. Mà ba khối ngọc bội của Mẫn quốc chúng ta thì một cái đã thưởng cho khai quốc đại công thần Uông gì đó, đại loại là tổ tiên của Uông Uyên, hai cái thuộc về thành viên hoàng thất, lần lượt chia cho ta và lão hoàng ca ca, mà cái của ta đã tặng cho tiểu Cửu, còn cái của lão hoàng ca ca thì trước khi rời đi đã giao cho nha đầu”
“ Nói tóm lại, chúng ta đã có hai trong bốn khối ngọc bội, chỉ cần tìm thêm hai khối nữa là chúng ta có được tiền rồi”
Nhìn Bách Quái mừng tới mức miệng không ngậm lại được, mọi người thổn thức không thôi.
Phong thị huynh đệ cuối cùng không đành lòng được mà lên tiếng “ lão già chết tiệt đại nhận, ngươi cũng đừng vội vui mừng, bốn khối ngọc bội thì chúng ta chỉ mới có được hai khối, một khối đã theo Vân Tố xuất gia, mà hiện tại cũng không biết hắn ở đâu để tìm, khối còn lại thì ở trong tay đối thủ một mất của chúng ta, muốn tìm đủ bốn khối để truy tìm bảo tàng, hừ, người đừng nằm mộng giữa ban ngày nữa”
Bách Quái bị huynh đệ Phong thị tạt gáo nước lạnh thì lập tức dừng lại tươi cười, nhìn Mộ Thiên Sơn mặt mày vẫn thâm trầm, không hiểu đang nghĩ cái gì.
Không ai chú ý tới vẻ mặt chợt biến đổi của Mộ phu nhân.
Thu Địch Phỉ không nói tiếng nào, đưa tay lục lọi trong người, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, cuối cùng móc ra một khối ngọc bội đặt lên bàn nói “ đây là ngọc bội của đại ca năm đó đưa cho ta” mọi người nhìn khối ngọc toàn thân óng nhuận, tử khí mờ mịt thì than thở không thôi.
Đội hình cầu vồng ngoài Hắc cầu vồng và Hồng cầu vồng đã ra ngoài làm nhiệm vụ thì sáu người còn lại nhịn không được ồ lên một tiếng, năm xưa bọn họ giả làm cướp bắt cóc Thu Địch Phỉ đã nhìn thấy khối ngọc này trên người nàng.
Thu Địch Phỉ bất động thanh sắc, tiếp tục lục lọi trong người, sau đó lại móc ra một khối ngọc đặt lên bàn nói “ đây là khối ngọc hoàng đế công công đưa cho ta, à, thật ra là hắn đứa cho cháu trai”
Mọi người cho rằng hai khối ngọc bội là đã sở hữu toàn bộ nên bắt đầu tám xem Vân Tố thích gì, Thu Địch Phỉ câu được câu không hỏi Bách Quái “ ngươi hỏi sở thích của hắn để làm gì?”
Bách Quái đáp “ biết hắn thích gì mới đoán được hắn sẽ tới đâu xuất gia ah”
Thu Địch Phỉ nghiêm nghị nói “ ngươi biết hắn tới đâu để xuất gia cũng vô dụng, theo ta được biết trên người hắn không có khối ngọc bội kia”
Bách Quái suy sụp như chứng kiến ngày tận thế, hai tay ôm đầu thống khổ kêu lên “ xong rồi, xong rồi, manh mối bị đứt rồi”
Thu Địch Phỉ vẫn bình tĩnh, khí định thần nhàn, dõng dạc nói “ vậy cũng chưa chắc, có ta ở đây, manh mối sao bị đứt được” dứt lời lại lấy trong người ra một khối ngọc bội, mọi người sùng kính nhìn nàng tựa như tiên nữ giáng trần, mà Mộ phu nhân mặt không đồi sắc thản nhiên “ ta nói trên người hắn không có là vì khi ở Chí Tôn lâu, thời điểm ta giả đò mất trí nhớ đã lừa được ngọc bội này của hắn, lúc đó ta không biết ngọc bội này liên quan tới bảo tàng, ta chỉ thấy nói đẹp mắt nên muốn giữ lại cho Ngưu Ngưu chơi, tương lai sẽ không đụng hàng với người khác”
Mọi người tiếp tục cảm thán.
Nếu bọn họ có thể chấm dứt chiến tranh, giữ được tổ quốc thì công thần lớn nhất chính là Mộ phu nhân suy nghĩ quái lạ, cách làm việc cũng quái lạ, thâm tàng bất lộ này ah.
Bách Quái cảm động nói “ thật tốt quá, tiến thêm một bước tới bảo tàng rồi, chỉ còn lại một khối”