Đội hình cầu vồng lập tức lên tiếng “ ồ, còn thiếu có một khối, ngươi nói nghe đơn giản quá ha, cái khối đó nằm trong tay Uông lão đầu nha, ngươi đi tới đó mà lấy về đ, đúng là nói dễ hơn làm mà”
Bách Quái ngượng ngùng…
Thu Địch Phỉ thì ung dung “ cũng không cần phải vậy, thực ra Uông Uyên đã sớm chia khối ngọc bội kia làm hai, đưa cho ta một nửa, hắn giữ một nửa ah”
Bách Quái vụt đứng dậy “ vậy còn chờ gì nữa, chúng ta đi đào mộ cha ngươi lên”
=_=|||
Thu Địch Phỉ nhịn không được quát to “ ngươi dám”
Bách Quái vẫn cố cãi “ ta chẳng qua là do tình thế bắt buộc nha”
Thu Địch Phỉ cười thành tiếng “ hừ, dùng đầu óc của ngươi cũng không thể nào tìm được mộ cha ta, chứ đừng nói là đào mộ”
Bách Quái đương nhiên không phục, nhảy dựng lên cãi “ ngươi đừng nói thế, ta nhất định sẽ tìm thấy, ta nhất định sẽ đào mồ hắn lên”
Thu Địch Phỉ bất đắc dĩ đến cực điểm thở dài nói “ người vì sao cứ đòi đi đào mộ chứ, khối ngọc bội kia không ở chỗ cha ta, ngươi có đào lên cũng vô dụng” sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại lấy từ trong người ra nửa khối ngọc bội, bình tĩnh đặt nó lên bàn “ cha ta là gia thần của Vân Tố, hắn có được thứ tốt cũng nhất định giao cho Vân Tố, ta lừa gạt mãi mới lấy được từ chỗ Vân Tố đó”
Mọi người hận không thể quỳ gối dưới chân Thu Địch Phỉ kêu to ba tiếng: Bồ Tát sống.
Bách Quái vui sướng khoa tay múa chân, hưng phấn nói “ thật tốt quá, thật tốt quá, giờ chỉ còn nửa khối thôi, ta quyết định hi sinh bản thân, xâm nhập vào trại địch, trộm nửa khối ngọc bội kia về”
Thu Địch Phỉ giữa lông mày ẩn ẩn hiện ra vẻ lo lắng, nói “ ngươi đi được, Uông Chiến Thắng không biết luyện được công phu tà môn gì mà lợi hại muốn chết, ngay cả Lăng hoàng cùng Vân Tố đều không phải là đối thủ của hắn, ngươi đi coi như là phí công vô ích mà còn toi mạng ah”
Bách Quái không phục “sao có thể là không công, nếu ta liều cái mạng già mà lấy được nửa khối ngọc bội kia về thì không thể gọi là không công ah”
Thu Địch Phỉ bình tĩnh nói: “Ngươi đi nhất định là trắng tay bởi vì ngươi sẽ không trộm được cái gì”
Bách Quái hếch mũi phản bác “ được, được, ngươi đừng nói là ta đi cũng không trộm được gì là vì nửa khối ngọc bội kia căn bản cũng không ở trên người phụ tử Uông thị mà trong tay ngươi nha, hahahah. Ngươi cũng quá mức tự phụ rồi, ba khối ngọc bội kia từ trên trời rơi xuống, còn muốn bao luôn cái thứ bốn ah”
Thu Địch Phỉ thản nhiên nói: “Ah! Cũng không phải là không được, nửa khối kia đúng là đang trong tay ta ah”
Bách Quái quay đầu nhìn mọi người “ các ngươi tin không?”
Mọi người suy nghĩ hồi lâu, nhất trí lắc đầu “ không tin, nếu bốn khối đều trong tay ngươi, ngươi cũng quá mức may mắn rồi, tin hay không, không có lý do, không thể nào nửa khối cuối cùng cũng trong tay ngươi”
…
Bách Quái đắc ý nói: “Ngươi còn khoác lác được nữa không?”
Thu Địch Phỉ cười cười, thiệt giả khó phân nói “ thật sự là ở trong tay ta, các ngươi không tin?”
Bách Quái lắc đầu “ không tin” ,quay đầu nhìn Mộ Thiên Sơn nói “ ngươi xem năng lực của thê tử ngươi đi, bảo tàng dường như đều ở trong ngực nàng ah”
Mộ Thiên Sơn từ đầu đến cuối vẫn yên lặng, lúc này ánh mắt lại rơi trên người Thu Địch Phỉ, mặt mũi tràn ngập nhu tình và dung túng, mỉm cười, không nói gì lại như cổ vũ nàng tiếp tục hồ đồ, lại như tin tưởng nàng có khả năng.Tóm lại trên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của hắn ngoài trừ dáng cười nhàn nhạt thì căn bản không có nhìn thấy vật nào khác.
Thu Địch Phỉ không để ý tới nghi ngờ của Bách Quái, chuyên tâm lục lọi trong người, mím môi tập trung suy nghĩ, nhìn nhìn tìm tìm, cau mày bực bội…rốt cuộc cũng lấy được một vật từ trong người ra. Có thể vì khẩn trương cao độ nên mọi người khi nhìn thấy thứ nàng đưa ra thì gần như muốn khóc, Bách Quái quát to “ trời xanh ah, ngươi sao lại lấy ra một cái khăn tay?”
Thì ra đó là khăn gấm mà tướng công nàng đã đưa cho nàng trước kia.
Mọi người thở dài, buông lỏng…biết ngay mà, nàng làm gì có nửa khối ngọc bội kia mà lấy ra…lau mồ hôi…vừa rồi thật khẩn trương nha.
Thu Địch Phỉ không bị tình cảnh bên ngoài là ảnh hưởng, bình tĩnh để khăn gấm lên bàn, tiếp tục công cuộc tìm kiềm…Mọi người lại nhịn không được mà nín thở, tập trung theo dõi. Kết quả…móa, lại thêm một cái khăn tay.
Lại thở dài…lau mồ hôi.
Nàng lại tiếp tục tìm, mọi người lại tiếp tục nín thở chờ đợi.
Nàng lại lấy ra một cái khăn tay.
Nhân thần cùng phẫn, thiên địa không dung ah.
〒_〒
Bách Quái tức giận nói “ nha đầu, ngươi có phải đang chơi mọi người không? làm cho cả đám khẩn trương như vậy, cuối cùng lại lấy ra một đống khăn tay?”
Ngay lúc Thu Địch Phỉ lấy ra cái khăn gấm thứ tư, Bách Quái không chịu nổi nữa, gần như bổ nhào về phía nàng, suýt nữa thì ôm lấy chân nàng cầu khẩn “ bà cô nhỏ, ngươi đùa giỡn chúng ta sao? đến tột cùng là trên người ngươi có mấy cái khăn chứ?”
Thu Địch Phỉ ngượng ngùng cười cười, nói “ ách…cái này cũng không thể trách ta, chỉ có thể trách Ngưu Ngưu quá đáng yêu, các ngươi lại cứ nhè hắn mà hôn tới hôn lui, Ngưu Ngưu liền hay chảy nước miếng, ta chỉ có thể chuẩn bị bên người nhiều khăn ấm một chút để lau nước miếng cho hắn ah”
Nói xong, đem khăn gấm trong tay đặt lên bàn rồi tiếp tục tìm kiếm.
Mọi người lúc này không thèm nhìn xem nữa.
Kết quả, lần này từ trong người Mộ phu nhân bắn ra một đạo hào quang màu tím, nhanh nhẹn đặt đạo tử quang kia lên bàn.
Mọi người choáng váng…
Tê liệt. Thiên lý ở chỗ nào? bảo tàng đúng là ở trên người cô nương này nha.
〒_〒
Nhìn bốn khối ngọc bội trên bàn, Bách Quái rốt cuộc không nói nên lời, lạch cạch quỳ xuống trước mặt Thu Địch Phỉ, ôm chân nàng nói “ nha đầu bà cô, ta quá thưởng thức ngươi rồi. Ta van cầu ngươi, hai ta kết bái đi”
Không đợi Thu Địch Phỉ lên tiếng, Bách Quái đã bị thiên hạ đệ nhất ghen phu một cước đá văng.
Dám ôm đùi ái thê hắn, chán sống rồi.
…
Thu Địch Phỉ cảm khái nói: ” nửa khối ngọc bội này là Uông Uyên đưa cho cháu trai của hắn, khi Tấn Hoa bắt Uông Tử Lâm thì nửa khối ngọc này rơi vào tay hắn”
Sau đó nàng sinh con, hắn đưa nửa khối ngọc này cho Ngưu Ngưu làm lễ vật gặp mặt.
Hôm nay ngọc bội còn đây mà người đã bỏ mạng dưới vách núi.
Thu Địch Phỉ nhất thời khổ sở, trên mặt bắt đầu hiện vẻ bi thương, không hề lên tiếng nhưng trong lòng Mộ Thiên Sơn ẩn ẩn sự ghen tỵ, cho dù khi biết rõ chân tướng, cảm thán Tấn Hoa một lòng si mê cũng cố kiềm chế sự ghen tuông, chỉ bá đạo ôm chặt kiều thê vào lòng, làm cho nàng ý loạn tình mê để nàng không rảnh nghĩ tới Tấn Hoa nữa.
Đã có ngọc bội, dựa vào trí tuệ siêu cấp của Mộ Thiên Sơn, rất nhanh đã giải được bản đồ, lại sai người âm thầm tìm kiếm, cuối cùng bảo tàng bị chôn dưới lòng đất nhiều năm cũng đã thấy được ánh mặt trời.
Cuối cùng vấn đề lương hướng cũng được gải quyết, binh linh Mẫn quốc tin thần hăng hái tiếp tục giai đoạn giằng co thứ hai.
Có tiền, đội hình cầu vồng đột nhiên nhớ ra lão già Uông Uyên dường như còn thiếu sư đệ bọn hắn một số bạc lớn. Xấu xa, thiếu tiền không trả chưa nói, còn bày đặt đánh nhau. Cái rắm, bọn ta khinh.
Không phải giằng co sao? hừ hừ, gia không sợ, hôm nay gia đã có tiền rồi, dù có giằng co với Uông lão đầu ngươi bao lâu nữa cũng không sợ.
Hai bên đánh nhau, cứ giằng co kéo dài cũng không phải là cách tốt, cho nên hai bên đều tìm biện pháp để đánh nhanh thắng nhanh.
Cuối cùng thủ lĩnh hai bên cùng đưa ra hiệp định, hai bên cử nhân vật cao nhất làm đại diện, đấu ba trận, người nào thắng thì thiên hạ thuộc về bên đó.
Trong ba trận đấu, có thể một người đánh cũng có thể chia ra làm ba người.
Quy củ biến thái này là do Uông Chiến Thắng đưa ra, bởi vì trong đám bọn họ chỉ có mình hắn là võ công cao cường, mà hắn cũng không nắm chắc có đánh thắng được Mộ Thiên Sơn hay không, vì vậy mới gian trá nghĩ ra biện pháp vô sỉ như vậy.
Thu Địch Phỉ rất buồn bực với tính tình bá đạo của phu quân, như thế nào lại đáp ứng chủ ý cùi bắp của Uông Chiến Thắng.
Thực ra trong lòng phu quân nàng cũng có toan tính riêng.
Lăng hoàng võ công kỳ thật cũng không yếu, mà Vân Tố mặc dù bị phá công, cũng được cho là võ lâm cao thủ số một số hái, hai người đều bại bởi Uông Chiến Thắng, Mộ Thiên Sơn cũng phải cẩn thận đối phó với lão.
Dù sao thì Thiên Khuyết công của hắn cũng chỉ mới có sáu thành mà thôi, nàng còn chưa độ công xong cho hắn.
Chương trình đấu võ được an bài như sau:
Trận đầu tiêng, Uông Chiến Thắng đấu với Bách Quái.
Trận thứ hai Uông Chiến Thắng đấu với Mộ Thiên Sơn
Trận thứ ba, Uông Chiến Thắng đấu với Mộ Thiên Sơn.
Một trận quyết đấu xưa nay chưa từng có, sau này cũng không có ah.