Thu Địch Phỉ đang tính đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa, mới nhớ lại Mộ Thiên Sơn đã nói với nàng sẽ có người mang quần áo và vật dụng đến.
Nàng mở cửa phòng thì thấy người đứng trước cửa là siêu cấp đại mỹ nhân đã dẫn đầu đám người quỳ khóc trước cửa cốc.
Đại mỹ nhân đứng đứng trước cửa phòng mỉm cười nhìn nàng làm cho Thu Địch Phỉ cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng cảm thấy nụ cười này có chút hả hê lại không có hảo ý.
Thu Địch Phỉ nghiêng người đáp lại, trên mặt cũng bày ra nụ cười ngọt ngào nhất nói với đại mỹ nhân “ mỹ nhân tỷ tỷ mau vào trong đi”
Đại mỹ nhân liếc Thu Địch Phỉ một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghênh ngang đi vào phòng.
Sau khi vào nhà, đại mỹ nhân đặt đồ vật trên tay xuống bàn, bày ra vẻ mặt tươi cười nhưng lòng không cười nói với Thu Địch Phỉ “ tỷ tỷ? cuộc đời này ta hận nhất là người khác gọi ta là tỷ tỷ, chẳng lẽ ta nhìn già lắm sao?”
Khuôn mặt của Thu Địch Phỉ cứng lại nhưng trong lòng lại thầm nói : ta mặc kệ, không muốn ta gọi mỹ nhân tỷ tỷ vậy muốn ta gọi ngươi là cháu gái lớn sao?
Không muốn để người ta tôn trọng thì trở thành cháu gái trong lòng ta đi.
Thu Địch Phỉ trong lòng ai thán, sao người bên cạnh Vô Thường tính cách cũng hung hãn như vậy. Cứ tưởng chỉ có mỗi mình hắn là hỉ nộ vô thường không ngờ người bên cạnh hắn cũng chả khác gì, thậm chí còn vô thường hơn cả vô thường.
Vị đại mỹ nhân trước mắt này có thể coi như là điển hình của vô thường, đẹp thì có đẹp nhưng thực sự rất dọa người.
Thu Địch Phỉ dù trong lòng oán thán nhưng mặt vẫn tươi cười, bày ra tuyệt chiêu giả đò ngu ngơ.
Đại mỹ nhân nhìn Thu Địch Phỉ cười ngây ngô thì trên mặt càng hiện rõ vẻ khinh thường.
Đại mỹ nhân đạm đạm nói “ ta là cốc chủ Bách Hoa cốc, ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ mà phải gọi là cốc chủ, dù sao hai ta cũng không có thân thiết gì lắm. Đây là quần áo cung chủ muốn ta chuẩn bị cho ngươi, ngày mai nhớ phải mặc nha, đừng làm cho cung chủ nghĩ ta bạc đãi ngươi”
Thu Địch Phỉ vẫn ngây ngô cười “ cảm ơn cốc chủ mỹ nhân, Hương Hương cảm tạ”
Hoa Bách Hoa nghe xong thì cao giọng nói lớn “ Hương Hương? Ngươi còn dám xưng là Hương Hương? Ngươi dám ở trước mặt cốc chủ Bách Hoa cốc là Hoa Bách Hoa ta xưng mình là Hương Hương?”
Công phu giả ngu của Thu Địch Phỉ cao như vậy, rất có sức công phá tinh thần của người khác, nàng chăm chú nhìn Hoa Bách Hoa nói “ đại tỷ, Hương Hương mệt mỏi, đại tỷ, Hương muốn nghỉ ngơi…”
Thu Địch Phỉ còn chưa nói xong Hoa Bách Hoa đã nhịn không được mà thét to “ ngươi còn dám gọi đại tỷ? ngươi còn dám xưng là Hương Hương? Ngươi đừng tưởng là cung chủ đã vừa ý ngươi rồi. Ta cho ngươi biết, cung chủ chẳng qua muốn tìm người giúp hắn độ công, lại không nỡ làm mệt nhọc chúng ta nên mới dùng tới ngươi mà thôi. Ngươi đừng cho rằng cung chủ vừa ý ngươi, cung chủ thực ra là rất chướng mắt ngươi, có biết chưa?”
Hoa Bách Hoa nói xong thì phất tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Thu Địch Phỉ nhìn theo thân ảnh của nàng, trong lòng cảm khái vô biên
Thì ra là có bệnh lâu ngày mà giấu.
Thần trí so với nàng còn không bình thường hơn, lại rất không có phép tắc, ra ngoài cũng không chịu khép cửa lại, đẹp mắt thì thế nào, đầu y như là bị lừa đá…
Thu Địch Phỉ đi tới đóng cửa phòng lại rồi leo lên giường đi ngủ.
Thu Địch Phỉ nằm ở trên giường nhịn không được lại nghĩ, độ công không biết có lưu lại di chứng gì không? chắc không đến nỗi độ công xong thì nàng sẽ biến thành nam nhân chứ?
Vậy thì hơi phiền toái à nha.
Còn phải tích lũy tiền để cưới vợ.
Tiền a…
****************************************************************
Thu Địch Phỉ ngủ thẳng một mạch cho tới khi mặt trời chiếu tới mông người khác mới chịu dậy.
Thực ra thì ánh mặt trời chiếu vào phòng của nàng không nhiều, cho nên Thu tam tiểu thư đây là dựa vào nhiều năm kinh nghiệm mà đoán ra.
Thay đổi xiêm y xong, Thu Địch Phỉ đi ra khỏi phòng.
Trước mắt bỗng nhiên sáng ngời!
Hôm qua, khi nàng theo Mộ Thiên Sơn đi vào Bách Hoa cốc thì trời đã tối, cho nên không nhìn thấy gì. Hôm nay, ánh mặt trời chiếu sáng, làm cho cảnh quang Bách Hoa cốc hiện rõ trước mắt nàng, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, kích thích thị giác của nàng, làm cho nàng không khỏi kích động.
Thu Địch Phỉ nhìn cảnh đẹp trước mắt, kìm lòng không đậu, đưa hai tay lên trời thét to một tiếng.
…
Khi Mộ Thiên Sơn đến trước phòng của Thu Địch Phỉ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Ánh mặt trời vàng rực bao quanh thân hình một tiểu cô nương đang giang hai tay, ngẩng đầu lên trời thét to, lúc này toàn thân nàng giống như được bao bọc bởi một tầng hào quang, có cảm giác như nàng đang chuẩn bị hóa thành tiên, nháy mắt sẽ cỡi mây bay đi…
Mộ Thiên Sơn mi tâm xiết chặt, bước nhanh đến bên cạnh Thu Địch Phỉ, ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với nàng “ giữa ban ngày ban mặt, ngươi gào cái gì? Câm miệng, đi độ công với ta”
Sự xuất hiện bất ngờ của Mộ Thiên Sơn làm Thu Địch Phỉ giật mình, nàng vỗ vỗ ngực cho định thần, trong lòng thầm nói “ vô thường đúng là vô thường, đi cũng không có chút tiếng động”
Thu Địch Phỉ vừa trấn an bản thân vừa âm thầm cảm thán: đúng là rừng nào cọp đó. Đại gia đã lên tiếng độ công thì một dân đen thấp cổ bé họng như nàng không dám phản kháng.
Người ta vẫn hay nói người trong giang hồ thân bất do kỷ, có lẽ là xuất phát từ Bách Hoa cốc này mà ra, ở trên địa bàn người ta thì phải nghe lời người ta a.
…
Mộ Thiên Sơn dẫn Địch Thu Phỉ đi sâu vào trong Bách Hoa cốc, tới một vườn hoa lớn, rực rỡ muôn sắc màu.
Mộ Thiên Sơn cùng Thu Địch Phỉ đứng đối mặt trong vườn hoa, những khóm hoa cao tới eo của Mộ Thiên Sơn mà Thu Địch Phỉ thì gần tới vai.
Rất rõ ràng, vóc dáng Thu tam tiểu thư không thể so với Mộ đại gia.
Mộ Thiên Sơn lạnh lùng nói với Thu Địch Phỉ “ ngồi xuống, cởi y phục, chúng ta bắt đầu độ công”
Thu Địch Phỉ làm theo lời Mộ Thiên Sơn nói, ngồi xếp bằng trên đất, những khóm hoa cũng vừa che khuất đầu hai người.
Thu Địch Phỉ sau khi ngồi xuống, thần kỳ phát hiện, vì tầng tầng lớp lớp những khóm hoa che khuất nên nàng đúng là không nhìn thấy Mộ Thiên Sơn.
Chẳng trách Mộ đại gia đã nói Bách Hoa cốc là bình phong tự nhiên.
Thu Địch Phỉ yên tâm cởi áo nới dây lưng, sau đó duỗi hai tay ra, vừa đúng lúc cũng có một đôi tay to lớn khác ở đối diện duỗi ra, chạm vào tay nàng.
Sự đụng chạm làm cho hai người khẽ động nhưng rất nhanh đã phục hồi tinh thần, bắt đầu chuyên tâm độ công.
Mặt trời lên cao, nắng vàng rực rỡ.
Gió thổi hiu hiu, hương hoa dịu nhẹ.
Thiếu nữ lịch sự tao nhã, quân tử hết sức lông bông
Độ công chi công, vượt qua trái tim
*****************************************************************
Kết thúc lần độ công thứ ba, Thu Địch Phỉ càng mệt hơn hai lần trước nhiều, mặc xong quần áo thì nàng dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Mộ Thiên Sơn thấy Thu Địch Phỉ mềm yếu vô lực thì bất tri bất giác đưa hai tay lên, tựa hồ như muốn dìu nàng nhưng rất nhanh đã thu tay lại rồi tiêu sái chắp hai tay sau lưng.
Mộ Thiên Sơn bật cười quỷ dị, nháy mắt đã thấy Hoa Bách Hoa xuất hiện.
Mộ Thiên Sơn nhàn nhạt phân phó với “ hầu hạ cẩn thận” rồi tiêu sái rời đi.
Hoa Bách Hoa cố gắng mím chặt khóe miệng, không để nó run rẩy vì sự phân phó tà ác của Mộ Thiên Sơn, sau đó cúi người nâng Thu Địch Phỉ lên.
Thu Địch Phỉ cố mở hai mắt, nhẹ nhàng khẩn cầu với Hoa Bách Hoa “ tỷ tỷ, nếu sau lần độ công thứ bảy mà ta thật sự mê man đến không tỉnh lại thì làm phiền tỷ tỷ đưa ta về Thu Dương sơn trang, chỗ đó là nhà của ta…”
Hoa Bách Hoa vốn rất bài xích và tràn đầy địch ý với tiểu cô nương gày còm trong ngực nhưng nghe xong câu kia của nàng thì trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác ê ẩm.
Hoa Bách Hoa nhìn Thu Địch Phỉ nhàn nhạt đáp “ được”
Thu Địch Phỉ mỉm cười ảm đạm đang muốn nhắm mắt thì ngay lúc đó thanh âm bén nhọn của Hoa Bách Hoa lại vút lên, đánh một cái vào tay Thu Địch Phỉ, nghiêm nghị khiển trách “ đưa ngươi về nhà thì có thể, nhưng chẳng phải ta nói với ngươi không!được! gọi! ta! Là! Tỷ tỷ! rồi sao??”
Thu Địch Phỉ vẻ mặt tràn đầy thống khổ, buồn bã đáp “ cô nương, cầu ngươi, để cho ta hôn mê đi, đừng đánh thức ta nữa, coi như ta là tỷ tỷ của ngươi đi”
Nói xong, hôn mê
Hoa Bách Hoa khuôn mặt dữ tợn, tức giận nói với cô nương đang hôn mê trong ngực “ ngươi cũng không phải tỷ tỷ của ta, hai ta căn bản không có quan hệ gì, không có gì”