Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 11: Chương 11: TIÊU CHUẨN CHỌN VỢ




Thu Địch Phỉ bị âm thanh quỳ gối ồn ào làm tỉnh lại.

Khi nàng mở to mắt thì thấy mình đang ngồi trên lưng ngựa, không biết nên thế nào, nhìn mấy người đang quỳ dưới đất hành đại lễ, trong miệng còn hô to khẩu hiệu “ cung chủ phúc dư đông hải, thọ tỷ nam sơn”.

Thu Địch Phỉ mơ mơ màng màng rồi tỉnh hằn.

Những người này không phải hành lễ với nàng mà là với Mộ Thiên Sơn.

Như vậy Mộ Thiên Sơn đâu?

Đang lúc nàng còn suy nghĩ thì bức tường rắn chắc, ấm áp sau lưng nàng chợt động đậy.

Chuẩn xác mà nói là đang chấn động

Mà nói đúng hơn là lồng ngực đang chấn động.

Chính xác hơn hết thì phỉa nói là lồng ngực của Mộ Thiên Sơn Mộ đại gia đang chấn động vì mấy người quỳ gối hành lễ trên mặt đất.

Thu Địch Phỉ nghe Mộ đại gia ở sau lưng phân phó với siêu cấp đại mỹ nhân đang quỳ trên hết, nói hắn sẽ ở lại trong cốc nghỉ ngơi mười ngày, muốn đại mỹ nhân chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

Thu Địch Phỉ sửng sốt, cốc, là cốc gì?

Rồi như bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, cốc chính là Bách Hoa cốc a.

Đại mỷ nhân tiếp nhận chỉ ý của cung chủ xong liền đừng dậy, dần đầu đoàn người xếp thành hai hàng đứng hai bên.

Cung chủ Thiên Khuyết cung, đại gia đệ nhất võ lâm trước mặt bao nhiêu người dùng khí thế như là “ núi này là do ta mở, cây này do ta trồng, cốc này là ta quản lý, ta thích là ta đến” mà ung dung giục ngựa chạy vào trong.

Lưu lại mọi người đứng xếp hàng sau lưng ngây ngốc sững sờ, cảm xúc phập phồng, suy nghĩ miên man…

Cung chủ đại nhân, không có mặc áo ngoài…

Trong ngực còn ôm một cô nương…

Cô nương kia xem ra rất mệt mỏi

Bộ dáng sao lại giống như vừa hoạt sắc sinh hương a….



Thu Địch Phỉ ngồi trên lưng ngựa cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Đại… Gia… Ca… Nơi này là Bách Hoa cốc a?”

Mộ Thiên Sơn đã sớm phát hiện Thu Địch Phỉ đã tỉnh, nhưng nàng không lên tiếng, hắn cũng hiếm khi hảo tâm nghĩ nàng mệt nhọc vất vả nên cũng không có mở miệng trêu chọc nàng.

Lúc này thấy Thu Địch Phỉ lên tiếng trước, mới mỉm cười đáp lời “ đúng vậy, nơi này là Bách Hoa cốc”

Thu Địch Phỉ nghe âm thanh Mộ Thiên Sơn từ sau truyền tới, lúc này mới ý thức được một chuyện: nàng đang cùng Mộ đại gia cỡi chung một con ngựa.

Nhớ tới những lời Mộ Thiên Sơn đã nói “ người cỡi ngựa cùng ta sẽ là thê tử của ta”, nhớ tới lý luận “ kỵ vợ” biến thái của hắn, nàng không nhịn được mà rùng mình một cái.

Ai làm thê tử của hắn thì mỗi ngày không cần ăn cơm, chốc lát là độc dược, chốc lát là thuốc bổ, sống không bằng chết, ai dám làm thê tử hắn.

Mộ Thiên Sơn giục ngựa chạy vội tới một căn phòng gỗ tinh xảo thì dừng lại, vừa nhảy xuống ngựa mới phát hiện ra Thu tam tiểu thư biểu tình tràn ngập kinh hãi và khủng bố

Mộ Thiên Sơn nhẹ giọng hỏi “ Hương Hương, cỡi ngựa đến ghiền luôn rồi sao?”

Thu Địch Phỉ bị một câu của Mộ Thiên Sơn làm thức tỉnh, cúi đầu mới thấy Mộ đại gia đang đứng dưới đất ngẩng đầu nhìn mình, lập tức giật mình, tình cảnh này thật không phù hợp với thân phận địa vị của hai người a.

Đây chính là đại gia đệ nhất võ lâm, sao nàng dám để cho vị đại gia như thế ngửa cổ nhìn nàng chứ?

Thu Địch Phỉ nhanh chóng phục hồi tinh thần cũng nhanh chóng nhảy xuống lưng ngựa.

Hai chân chạm đất, Thu Địch Phỉ nhìn Mộ Thiên Sơn, vẻ nghi hoặc trên mặt càng nhiều, muốn nói rồi lại thôi, biểu hiện do dự, băn khoăn.

Mộ Thiên Sơn vừa thưởng thức biểu tình thay đổi liên tục của nàng vừa nói “ Hương Hương muội muội có chuyện muốn nói với đại ca sao?”

Thu Địch Phỉ hung ác nhẫn tâm, dậm chân, cắn răng, sau đó, quyết định, mãnh liệt ngẩng đầu, hai mắt sáng ngời nhì Mộ Thiên Sơn đáp “ không có việc gì”

đối với Mộ Thiên Sơn tràn ngập nghiền ngẫm tinh sáng con ngươi, nhất cổ tác khí mở miệng nói ra: “Không có việc gì!”

Tốt nhất là không nên hỏi.

Dùng mông để nghĩ cũng biết nếu nàng hỏi “ Mộ đại gia, ngươi từng nói nữ nhân có thể cỡi chung ngựa với ngươi chỉ có thể là thê tử của ngươi, mà hai ta vừa rồi cùng cỡi ngựa, như vậy có phải ta sẽ trở thành gì gì đó của ngươi không?” Lời này nói thế nào cũng có vẻ rất mê trai, lại có vẻ bức hôn a.

Cho nên, không có việc gì!

Cũng không tin ngươi không chủ động đề cập vấn đề với ta.

Trong lúc Thu Địch Phỉ đang suy tính, kiên quyết không phát pháo trước thì Mộ đại gia lại hỏi “ Hương Hương, còn nhớ lúc trước đại ca đã nói gì với ngươi không?”

Thu Địch Phỉ lập tức run rẩy như dương liễu trong gió

Nàng quyết định giả ngu, bày ra vẻ mặt ngây ngốc, chậm rãi nói “ đại ca, thực ra Hương Hương còn nhỏ, thực sự không thích hợp để bàn chuyện thành thân. Cho dù không còn nhỏ thì Hương Hương không cha không mẹ, phúc mỏng lại mệnh khắc phu, cũng không nên lập gia đình. Hơn nữa cả đời Hương Hương chỉ muốn làm một ni cô ưu tú, làm bạn cùng mõ sớm chuông chiều, hết lòng phụng sự Phật tổ, lại có thể ăn cơm không cần tiền, ngủ không lo tốn bạc, cứ vậy đợi ba mươi năm sau có thể lên làm trụ trì là đời này Hương Hương đã thấy thỏa mãn rồi”

Đừng tưởng ta không giỏi biện luận, chỉ là bình thường không thích so đo với ngươi thôi.

Mộ Thiên Sơn nghe Thu Địch Phỉ lảm nhảm xong thì cười ha ha không ngừng, hồi lâu mới nói “ Hương Hương, có lẽ đại ca nói chưa rõ làm ngươi hiểu lầm. Ta hỏi ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi gì không, ý ta là là ta đã nói ở Bách Hoa cốc có bách hoa làm bình phong, như vậy khi độ công chúng ta không cần dùng vải bịt mắt nữa. Đại ca chẳng qua chỉ muốn nhân lúc trời còn sớm đưa ngươi đi dạo chung quanh, ngắm nhìn phong cảnh kỳ diệu trong cốc mà thôi”

Thu Địch Phỉ rất muốn lúc này mình si ngốc thật sự.

Mộ Thiên Sơn lại lập tức thu hồi tươi cười, bày ra khuôn mặt như đưa đám, nghiêm túc và chăm chú. Hồi lâu, Mộ đại gia lại dùng âm thanh cực kỳ nghiêm túc nói với Thu tam tiểu thư “ Hương Hương ngươi như vậy là lạt mềm buộc chặt sao? nhắc nhở đại ca đừng quên tiêu chuẩn lấy vợ lúc trước sao?”

Thu Địch Phỉ vội vàng thanh tỉnh, mãnh liệt lắc đầu, tỏ vẻ phủ nhận ý của hắn.

Mộ Thiên Sơn âm nhu mỉm cười mở miệng nói: “Hương Hương, quên mất, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, nữ nhân cùng ta cỡi ngựa phải xinh đẹp như ta a hoặc ít ra là đệ nhất mỹ nhân a, gian phòng này là chuẩn bị cho ngươi, đi vào nghỉ ngơi đi, lát nữa sẽ có người mang quần áo và thức ăn tới cho ngươi, trưa ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục độ công. Vào đi, nhớ kỹ đừng nghĩ ngợi lung tung, vọng tưởng không thực tế, nếu không khi độ công sẽ tẩu hỏa nhập ma đó”

Thu Địch Phỉ đi vào nhà gỗ như chạy trốn, vừa vỗ vỗ ngực cho định hồn vừa suy nghĩ những lời Thiên Khuyết cung chủ mà đưa ra kết luận.

Thứ nhất, hắn chướng mắt nàng, xét góc độ nào đó thì là chuyện tốt, nhưng về phương diện khác thì…hừ, dù tương lai nàng muốn làm ni cô thì cũng phải là một ni cô xinh đẹp nhất trong truyền thuyết.

Thứ hai, tên cuồng tự kỷ này thực sự rất dễ nhìn, thật ra nhìn từ góc độ khác thì hắn đúng là thật sự quá dễ nhìn.

Thứ ba, Mộ đại gia tựa hồ nghĩ rằng nàng vọng tưởng hắn, hừ…ai thèm vọng tưởng hắn thì là heo, ai thèm vọng tưởng hắn thì cả nhà đều là heo.

Thứ tư, trải qua ba kết luận trên thì rút ra tổng kết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nữ nhân cùng hắn cỡ ngựa trong tương lai có lẽ là nhị tỷ của nàng.

Đệ nhất mỹ nhân năm ngoái là thiên kim của thượng thư, nhị tỷ nàng đứng thứ hai, nhưng nghe đâu đầu năm nay trên mặt thiên kim thượng thư trong vòng một đêm nổi lên rất nhiều mụn, mời biết bao danh y chữa trị cũng không hết. Sau có một vị ngự y lâu năm trong cung đưa ra kết luận, theo thời gian thiên kim thượng thư trưởng thành, về lâu dài thì mấy cái mụn kia cũng sẽ hết, không cần quá lo lắng.

Thượng thư nghe xong thì tức tới mức nắm ngực lão ngự y gào lên “ ngươi bớt nói nhảm đi, đợi nàng trưởng thành thì tuổi tác đã lớn còn có ích gì nữa, tới lúc đó khuê nữ nhà ta sao có thể tham gia tuyển chọn đệ nhất mỹ nữ chứ, ngươi đúng là sống làm uổng phí lương thực mà, mau đi chết đi”

Vì vậy trược kỳ tuyển chọn năm nay, mọi người đều ngầm hiểu là ngôi vị sẽ đổi chủ.

Vì vậy, nhị tỷ nàng sắp vinh quang được một lần chạm tay vào danh hiệu đệ nhất mỹ nữ, làm vẻ vang cho nhị nương, làm vẻ vang cho phụ thân Thu Vạn Niên, làm vẻ vang cho toàn bộ Thu Dương sơn trang.

Cho nên, tương lai nàng có thể trở thành em vợ của Mộ đại gia hỉ nộ vô thường kia.

Có cái gì mà ăn vào còn ê răng hơn cả hạt cát?

Đáp án: là ăn hai hạt cát.

Có cái gì bi thảm hơn việc trở thành nữ nhân của Mộ Thiên Sơn?

Đáp viết: trở thành em vợ của hắn.

Thu Địch Phỉ toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, suy nghĩ về am ni cô trên núi…



Lúc Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ lên ngựa hoàn toàn không nhớ tới những lời mình đã nói.

Mà thực ra những lời kia chẳng qua là hắn bịa ra để nói, thấy xe ngựa bị Thu Địch Phỉ hủy nát thì tính tình âm dương quái khí của hắn lại phát tác mà thôi.

Mộ đại gia chưa bao giờ tha thứ cho người khác ở trước mắt mình bừa bãi làm càn, lúc đó chỉ nghĩ rằng: ngươi đã có bản lĩnh hủy xe ngựa, vậy thì phải có bản lĩnh để gánh hậu quả của việc hủy xe đi.

Vì vậy mới có tiêu chuẩn lấy vợ kia.

Mà khi hắn đã quên mất việc này thì nha đầu kia lại lôi ra lấy.

Mộ đại gia cảm giác rất kỳ quái.

Khi ta muốn ngươi không phải do ngươi không quan tâm ta, cũng không phải do ngươi yêu cầu.

Đại gia ta đúng là có chút thương tiếc với ngươi, nhưng ngươi không nên lợi dụng sự dung túng của đại gia ta đối với ngươi mà nổi lên ý nghĩ muốn chiếm hữu. Phải biết rằng ngươi chỉ là một nha đầu dùng để độ công mà thôi.

Gầy như que củi

Không chút đẹp mắt.

Không biết lớn nhỏ

Bướng bỉnh muốn chết

Ngốc ngơ ngác

Muốn làm Mộ phu nhân? Tuyệt không khả năng

Dù ốm nhưng lại có nội lực kinh người a.

Dù nhìn không đẹp mắt nhưng cũng có lúc làm người ta kinh diễm a.

Dù có lúc không biết lớn nhỏ nhưng lại làm cho người ta không thể căm tức a.

Dù là bướng bỉnh nhưng cũng có cái làm người ta yêu thương a.

Dù có khi ngốc ngốc hồ hồ nhưng thực ra là do nha đầu này giả bộ si ngốc mà thôi.

Thì tính sao?

Tâm của Mộ đại gia làm sao dễ dàng để cho một nữ tử bình thường nói lấy là lấy.

Dựa theo tính tình của Mộ Thiên Sơn, nếu lúc này hắn biết Thu tam tiểu thư sợ có liên quan tới hắn mà thực sự nghiêm túc nghĩ tới chuyện làm ni cô thì không biết có tức giận mà giở trò gì hay không?

Đại gia đệ nhất võ lâm lại đang đắc ý:

Ngươi tự đưa tới cửa đó, nhưng ta hết lần này tới lần khác cũng không muốn.

Ngươi muốn cho đó, nhưng ta hết lần này tới lần khác cũng không thèm

Dễ như trở bàn tay đó, nhưng có được rồi cũng sẽ vứt bỏ.

Quả thật là tiện nghi cực phẩm nhân gian .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.