Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 149: Chương 149: Triêu Vân




___ “Nàng dựa vào cái gì mà đưa nữ nhi của ta đi?” ___

Chương thứ một trăm bốn mươi tám: Triêu Vân

Khang phi giống như đang nhớ lại, lúc lâu sau mới nói, “Hiện nay nhìn cách làm của Trịnh Quý phi, thì quả thực rất giống do nàng làm. Có điều chuyện này không có chứng cứ, bổn cũng sẽ không nói bừa.”

Như Quyên hiểu gật đầu, “Cũng may hiện giờ trong cung đã bắt đầu điều tra chuyện hạ cổ, nô tì tin chẳng mấy chốc Trịnh Quý phi sẽ bị vạch trần thôi.”

Khang phi cười cười. Trịnh Quý phi là một đối thủ khó đối phó, nhất là chuyện hạ cổ này, cho dù Khang phi có tâm thì cũng vô lực. Cũng may quả nhiên Ngô Đồng dựa theo phân phó của nàng kéo chuyện hạ cổ này ra ngoài sáng. Như vậy, sự phản kích của nàng mới chính thức bắt đầu.

Thời điểm lục soát đến Cung Hưng Hòa, rốt cuộc cũng tìm thấy đồ vật. Đối mặt với độc trùng đáng sợ như vậy, sắc mặt Trịnh Quý phi tái nhợt gần như trong suốt. Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào Khánh ma ma, lại thấy vẻ mặt của Khánh ma ma cũng là không thể tin được.

“Nương nương, nô tì bị oan! Những thứ này... những thứ này sao có thể ở trong phòng nô tì được? Nô tì không biết!”

Doãn Cung chính cười cười, bước lên phía trước nói, “Khánh ma ma yên tâm, Cục Cung Chính làm việc, luôn công chính vô tư. Nếu như Khánh ma ma bị oan, vậy tất nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi.”

Trịnh Quý phi hoảng sợ, nàng biết mấy thứ này không phải của Khánh ma ma. Khánh ma ma luôn tinh chế độc trùng thành cổ, sau đó lại tiến hành bảo quản. Nhưng những thứ này ở đâu ra? Cung Hưng Hòa của nàng thủ vệ nghiêm ngặt, sao có thể dễ dàng đột nhập được? Chuyện này quá đáng sợ rồi!

“Chờ đã, các ngươi không thể đưa Khánh ma ma đi. Nàng là người hầu hạ bổn cung, các ngươi đưa nàng đi rồi, thì bên cạnh bổn cung thiếu người, vạn nhất gây nguy hiểm cho Hoàng tự, các ngươi ai phụ trách được?” Nói không chừng, hiện tại chỉ có thể dùng hài tử ở trong bụng để uy hiếp.

Doãn Cung chính cung kính trả lời, “Quý phi nương nương, lúc trước nữ quan Thanh Diệp ở bên cạnh Khang phi bị nghi giết người, lập tức bị nô tì bắt giữ. Giờ Khánh ma ma ở bên cạnh nương nương cũng chỉ là một ma ma, thì sao có thể không đưa đi được? Chẳng lẽ...” Lời kế tiếp Doãn Cung chính cũng không nói ra miệng.

Lẽ nào Trịnh Quý phi định ỷ vào việc mang thai Hoàng tự mà dám làm tổn hại đến cung quy quốc pháp sao? Nếu cứ quy kết như vậy mà giữ lại, thì ai cũng đều không sống tốt.

Trịnh Quý phi cũng biết không bảo vệ được Khánh ma ma, có điều vẫn nói, “Khánh ma ma tuổi tác đã cao, Doãn Cung chính có thể nể mặt bổn cung mà không dụng hình nàng được không?”

Doãn Cung chính vẫn mỉm cười như cũ, “Nương nương phân phó, nô tì xin ghi nhớ.”

Không nói được, cũng không nói không được. Trong lòng Trịnh Quý phi hận nghiến răng, nhưng cũng không có cách nào khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.