___ “Mấy ngày nay các ngươi cũng cực khổ rồi, theo bổn cung lo lắng sợ hãi.” ___
Chương thứ một trăm bốn mươi bảy: Vạch trần
“Khang phi to gan, phạm phải đại tội mà vẫn mưu đồ ngụy biện! Ngươi nghĩ trẫm không biết sao? Ngươi với Thanh Diệp thường xuyên cùng nhau ở tẩm cung, tuy rằng các ngươi là nữ tử, nhưng cũng không được vượt quá lễ nghi như vậy, chỉ sợ là trong chuyện này có vài việc không thể để người khác biết được đi?!” Hoàng thượng nhìn Khang phi vẫn không biết hối cải, trong lòng không khỏi tức giận.
Khang phi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt đong đầy sự giận dữ của Hoàng thượng, “Hoàng thượng, nếu trong cung không có nhiều người muốn đưa thần thiếp vào chỗ chết như vậy, thì thần thiếp cần gì phải để cho Thanh Diệp khắc khắc bảo hộ?”
Ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại, tức giận giảm ba phần. Khang phi phải chịu đựng các cung đố kị, thủ đoạn mưu hại nàng liên tiếp xuất hiện, ngoài sáng không được thì tới trong tối. Chỉ trong vòng một năm mà Khang phi trúng độc hai ba lần, còn có một lần suýt chút bỏ mạng. Không nói đâu xa, nói ngay chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi, suýt chút nữa đã lấy được mạng của Khang phi, nhưng hắn lại vẫn đè xuống chuyện này, chậm chạp chưa chịu kết án. Những chuyện này dù có xử trí bao nhiêu lần cũng đều không công bằng hợp lý với Khang phi. Thế nhưng Khang phi chưa bao giờ ầm ĩ náo loạn, ngay cả là thiên đại ủy khuất cũng đều tự mình nhẫn nại. Nghĩ tới đây, khí thế của Hoàng thượng liền yếu đi vài phần.
“Ngươi cho Thanh Diệp ngủ lại tẩm cung chỉ là vì để bảo vệ ngươi?”
Hai mắt Khang phi sáng quắc, không chịu tỏ ra yếu kém một chút nào. “Hoàng thượng có thể hỏi như vậy, đương nhiên là trong lòng có nghi ngờ. Vậy thì dù thần thiếp có giải thích như thế nào, trong mắt Hoàng thượng cũng đều là ngụy biện. Thanh giả tự thanh, nếu Hoàng thượng không tin, thần thiếp giải thích cũng vô dụng.”
Câu kế tiếp Hoàng thượng không nói ra lời. Lúc đầu Khang phi tới, là hắn muốn tức giận chuyện của Khang phi và Thanh Diệp, nhưng bây giờ Khang phi lại tỏ vẻ, “Lười nói với ngươi”, thật sự khiến cho Hoàng thượng cảm giác mình đuối lý.
Người chính là như vậy. Nếu như Khang phi tận lực giải thích mình thanh bạch vô tội, thì có lẽ Hoàng thượng sẽ càng tin tưởng quan hệ của Dương Quỳnh và nàng. Thế nhưng hiện tại một câu giải thích Khang phi cũng không chịu nói, nên tự Hoàng thượng cũng cảm thấy ăn dấm chua này vào không có một chút sức lực nào. Hơn nữa nhìn biểu hiện qua nhiều năm của Khang phi, một nữ tử thông minh như vậy, một nữ tử có thể khiến cho Hoàng thượng có thể tin tưởng nhiều năm, sao có thể trong mấy ngày ngắn ngủi trở thành một người không có sức nhẫn nại như vậy được?
Hoàng thượng cũng không hồ đồ, nghĩ tới đây, trong lòng liền chấn động. Khang phi nói hắn võ đoán (độc đoán) xử án, dường như cũng không sai. Chuyện trong nội cung luôn do Hoàng hậu phụ trách, hoặc là giao cho Cục Cung Chính xử lý, lần này mình chỉ dựa vào sự tức giận liền muốn giết chết Dương Quỳnh, bây giờ ngẫm lại, đúng là rất bất thường.