uy nói lấy tĩnh xem biến là một hảo lựa chọn, nhưng xét thấy bọn họ
không thể lúc nào cũng khắc khắc ở trên cô đảo nhìn Niệm Hà, nếu đột
nhiên xảy ra chuyện gì cũng không có biện pháp lập tức đến giúp Niệm Hà, Thư Lâu quyết định trước đem Niệm Hà cứu ra, sau đó chính mình ngụy
trang thành bộ dáng Niệm Hà, nhìn xem Triệu Toàn và An vương gia bọn họ
kế tiếp làm cái gì.
Quyết định hảo chủ ý, Thư Lâu và Mặc Phong Hoa liền tách ra làm việc.
Vì tránh khi mang Niệm Hà rời đi có cái gì ngoài ý muốn khiến Triệu Toàn
bọn họ phát hiện, Thư Lâu chỉ có thể để Mặc Phong Hoa trực tiếp mang
Niệm Hà rời đi.
……
……
Niệm Hà nhớ rõ ngày ấy sau
khi nội môn Mộc Tông phát sinh biến đổi lớn, nàng cùng Tần Yên tỷ tỷ đã
được người đưa về Nguyên Mộc thành, nhưng ở trong thành đợi vài ngày
cũng không thấy Thư Lâu.
Sau đó Tần Yên tỷ tỷ phải đi về phương
bắc, nàng đã được bằng hữu Tần tỷ tỷ đưa về Nguyên Mộc thành, nguyên bản tính toán dàn xếp một chút lại đi tìm kiếm tung tích Thư Lâu, nào biết
thế nhưng bị thân thích trong Nguyên Mộc thành đưa đến cái gì Hồng Liên
giáo này , chỉ không biết những người này giam giữ nàng là muốn làm gì.
Thản nhiên chuyển tỉnh, nữ tử cõi lòng đầy tâm sự nhất thời cũng không có
phản ứng lại đây là nàng đã không ở trên cô đảo, trực tiếp đứng dậy mới
phát hiện trong phòng còn có một người khác.
“Ngươi…… Ngươi là
ai?” Mạnh mẽ bừng tỉnh, Niệm Hà tả hữu vừa nhìn , này đã không phải
trong phòng ở trên đảo nhỏ nàng quen thuộc kia.
Nam nhân đưa lưng về phía Niệm Hà hai tay chắp sau lưng , thân hình cao lớn , tuy rằng
còn chưa nhìn thấy dung mạo đối phương, Niệm Hà lại từ trên người đối
phương cảm giác được một loại áp bách vô hình, cảm giác giống như đã gặp qua ở nơi nào .
“Thân thích của ngươi ở Nguyên Mộc thành sớm đã
không đem ngươi xem là thân nhân, nhìn ngươi cũng là cô linh một mình,
liệu có muốn đi đâu không ?” Mặc Phong Hoa đưa lưng về phía nữ tử, tầm
mắt dừng ở cửa sổ bán khai .
Lúc này Thư Lâu hẳn là đang giả
trang thành Niệm Hà trên cô đảo, biết rõ phàm nhân này sớm đã không phải đối thủ Thư Lâu, nhưng tóm lại trong lòng vẫn vướng bận .
“Ngươi…… Ta nhớ rõ ngươi, ngươi là…… Là……” Trong lòng nghĩ đáp án chậm chạp nói
không nên lời, Niệm Hà không tự chủ được nắm chặt chăn mỏng trên người.
“Nga, ta là ai?” Niệm Hà phản ứng ngược lại khiến Mặc Phong Hoa hơi chút phục hồi tinh thần , nhưng vẫn như cũ không có xoay người sang chỗ khác nhìn đối phương.
“Quốc sư……” Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Mặc Phong Hoa vẫn nghe thấy .
“Ngươi ngược lại là thông minh, ta xem ngươi tư chất không tồi, nếu hồng trần
đã không có thân nhân của ngươi, chi bằng dấn thân vào sơn môn rời xa
thị phi làm đệ tử tu tiên, lấy tâm tính của ngươi…… Ngày khác nói không
chừng cũng có thể có chút thành tựu.” Mặc Phong Hoa không phải người tốt gì, Y đồng ý đối Niệm Hà nói lời này , vừa là nữ tử này xác thực có
chút thiên phú tu tiên, thứ hai nàng coi như là bằng hữu Thư Lâu.
“Quốc sư đại nhân, có thể hay không cầu ngươi một việc, ta có một bằng hữu
gọi là Thư Lâu, ngày đó cũng tại nội môn Mộc Tông, ngươi có biết hắn đi
nơi nào hay không?” Nghe được Mặc Phong Hoa muốn đưa nàng – một phàm
nhân nhập môn phái tu tiên cầu còn không được, Niệm Hà không biểu hiện
ra vui sướng hưng phấn quá lớn, ngược lại quan tâm đến một người khác.
Mặc Phong Hoa hơi hơi giơ lên khóe môi, hỏi:“Ngươi thích hắn?”
“Hắn là bằng hữu của ta, càng giống như ca ca của ta, Niệm Hà không có người thân lúc trước đi vương đô tìm thân, trên đường gặp phỉ tặc cũng là Thư Lâu đại ca và Tần tỷ tỷ ra tay cứu giúp, sau đó dọc theo đường đi có
hai người bọn họ chiếu cố, tại trong lòng Niệm Hà, bọn họ đã là thân
nhân của ta.” Này một phen nói đến tình thâm ý thiết, khiến người nghe
không ra một tia giả dối .
“Hắn còn sống, người cũng rất tốt, chỉ cần ngươi không chạy loạn chung quanh, qua chút thời gian hắn tự nhiên sẽ đến tìm ngươi.”
……
……
Cùng Niệm Hà ở chung một đoạn thời gian, Thư Lâu đại khái cũng biết tính
cách cô nương này, tuy rằng là người ôn hòa , nhưng cũng là tiểu nữ tử
không thiếu vài phần xinh đẹp, Triệu Toàn và An vương gia kỳ thật đối
Niệm Hà đều không quen thuộc, trong thời gian ngắn giấu diếm được ánh
mắt hai người kia cũng không phải cái việc gì không thể làm được.
An vương gia thấy Niệm Hà đã bình tĩnh chấp nhận cũng chấm dứt cuộc sống
tù cấm này, buổi tối sau khi Thư Lâu và Mặc Phong Hoa làm một phen kế
đánh tráo, thời điểm sáng sớm Triệu Toàn và An vương gia liền tới đây .
“Chính là nữ nhân này?” Sắc mặt lãnh đạm, An vương gia thái độ khinh miệt nhìn Thư Lâu giả trang Niệm Hà liếc mắt một cái.
Thư Lâu ngồi ở một bên có vẻ phòng bị, chỉ là An vương gia và Triệu Toàn hai người đều không có chú ý “Nàng” như thế nào.
“Mang đi.” An vương gia xoay người ra lệnh .
Thư Lâu đi theo phía sau hai người, thử hỏi:“Các ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào, Lý công tử?”
Thời điểm trước mặt người khác, Triệu Toàn vẫn lấy tính danh “Lý Khuyết” ,
Niệm Hà ngày thường cũng xưng hô nam tử là “Lý công tử”.
Một tiếng này hô lên, An vương gia sắc mặt càng là khó coi, Thư Lâu quan sát thấy phản ứng của hai người.
Triệu Toàn chỉ nói:“Đi thôi, sẽ không thương tổn ngươi.”“Ngươi ngược lại thực ôn nhu.” An vương gia lúc này ở bên cạnh sáp một câu.
“ngay cả dấm chua của nàng ngươi cũng ăn?” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy , Triệu Toàn đã đến gần bên người An vương gia rồi, thân thủ ôm eo nam
nhân, ghé vào bên tai An vương gia thấp giọng nói lời nhỏ nhẹ ,“Còn
đang trách ta ngày ấy không lập tức đi gặp ngươi?
Trên mặt tuy
rằng biểu tình uấn nộ, bất quá An vương gia cũng không đem Triệu Toàn
đẩy ra, hừ nhẹ nói:“ Trong lòng Ngươi biết rõ ràng.”
“Ta chỉ là muốn nhìn xem bộ dáng ghen của ngươi”
Hai người kia ngược lại không chút nào kiêng kị ở trước mặt hắn liếc mắt
đưa tình, Thư Lâu chỉ có thể yên lặng cảm thán , này có tính là một loại tú ân ái tú hạnh phúc không? (tú là đẹp đẽ, xuất sắc)
Hắn đột nhiên nghĩ đến Mặc Phong Hoa, cũng không biết tên gia hỏa kia có dọa đến Niệm Hà hay không.
“Ca tháp” Một tiếng, trên mặt đất có thêm một cánh cửa , sau khi cánh cửa
mở ra thông dưới đất là một thông đạo thật dài, Triệu Toàn và An vương
gia đi xuống trước, Thư Lâu đuổi kịp theo sau.
Sau khi Chờ bọn
hắn đi vào cánh cửa thông với bên ngoài liền đóng lại,“Phanh” một tiếng, khiến người cảm thấy một tia không thích hợp.
Cô đảo này đã là
lãnh địa của Triệu Toàn bọn họ, nơi này cư nhiên còn có một tầng hầm
ngầm lớn như thế, không biết trong tầng hầm ngầm này lại có người nào,
hoặc nói Triệu Toàn bọn họ đem Niệm Hà đưa đến nơi này muốn làm cái gì.
“Chúng ta rốt cuộc muốn đi đâu?” Thư Lâu giả bộ kinh hoảng hỏi.
“Cho ngươi từ nay về sau trãi qua vinh hoa phú quý, cuộc sống áo cơm vô ưu.” An vương gia cũng không quay đầu lại nói.
Chỉ là không biết sau lưng cái gọi là cuộc sống “Vinh hoa phú quý” này, lại ẩn dấu cạm bẫy gì.
Lối vào Tầng hầm ngầm có mấy người gác, sau đó lại di chuyển về phía trước
phía trước là một thông đạo hắc sắc nhìn không thấy tận cùng , trên vách tường hai bên đường là vài cây đuốc linh tinh miễn cưỡng chiếu sáng
phía trước , cũng không biết gió lạnh nơi nào thổi tới, âm sâm sâm ngược lại không sai biệt lắm so với miêu tả các mộ địa dưới lòng đất trong
tiểu thuyết.
Đại khái sau khi đi hơn mười phút, bọn họ liền đến
một gian phòng trống trải, hai bên phòng là đóa đóa Hồng Liên hoa dùng
thủy tinh điêu khắc thành, đặt bên cạnh ánh lửa tựa như đang thiêu đốt , bảo vật vô giá bậc này chỉ tiếc không thể nhìn thấy dương quang ngoại
giới (ánh mặt trời bên ngoài) , vẫn đặt tại lòng đất tăm tối này đây
cũng thật sự là một điều đáng tiếc.
“Thưa ngài , người đã mang đến .” Triệu Toàn sau khi đi vào phòng hai ba bước liền ngừng lại.
Thư Lâu ngẩng đầu về phía trước nhìn lại, trong phòng nguyên lai đứng một
người, nếu Triệu Toàn không ra tiếng hắn cũng không chú ý tới, người kia cơ hồ ẩn trong bóng tối , nếu không phải hắn nhìn kỹ căn bản khó có thể nhận thấy.
Nhưng càng làm cho Thư Lâu cảm thấy kinh ngạc là,
Hồng Liên giáo chủ này không biết là cái lai lịch gì, lấy năng lực hiện
tại của hắn thế nhưng không phát hiện sự tồn tại của đối phương.
“Hồng Liên giáo chủ, đã lâu không thấy.” Thân là Vương gia cằm quyền Vương
Triều Trung Thổ, An vương gia cũng không tất yếu ở trước mặt Hồng Liên
giáo chủ ăn nói khép nép.
Trong thản nhiên lại hơi có một phần
cao ngạo, nam nhân này có thể chưởng khống (chưởng quản, khống chế
) quyền thế tự nhiên có quyết đoán cùng gan dạ sáng suốt của hắn.
Thư Lâu vụng trộm nhìn Triệu Toàn bên cạnh liếc mắt một cái, không cần biết An vương gia có thể qua được một cửa tình hay không, lại quyền cao chức trọng như thế nào, chung quy cũng là một người cô đơn tịch mịch mà
thôi.
“An vương gia cũng đến đây, tọa.” Hồng Liên giáo chủ âm
thầm lên tiếng, thanh âm so với Thư Lâu trong tưởng tượng càng trầm
thấp, giống như nước nhỏ giọt trong các hang động ngầm , lộ ra cổ âm
lãnh.
Ngay sau đó, Thư Lâu bỗng dưng cảm giác được một tầm mắt
đâm nhân dừng trên người hắn, mi tâm giống như bị người dùng kim băng
đâm qua , lạnh lạnh .
May mắn, tầm mắt đối phương chỉ tìm tòi nghiên cứu cùng đánh giá, cũng không có bất cứ phần địch ý gì .
Hồng Liên giáo chủ này, hẳn không có nhận ra sơ hở của hắn đi?
“Cô nương, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Niệm Hà, ngươi chính là Hồng Liên giáo chủ?” Thư Lâu còn đứng
tại chỗ, An vương gia cùng với Triệu Toàn đã ngồi xuống trên ghế bên
cạnh.
“Không sai, ta chính là Hồng Liên giáo chủ, ngươi không cần cảm thấy sợ , đến, uống trước ly trà.” Người nọ vẫy vẫy tay, bên cạnh
liền có người lại đây thay bọn họ rót một ly trà, Thư Lâu cũng được an
bài đến bên cạnh ngồi xuống.
Chậm rì rì , Hồng Liên giáo chủ từ
chỗ tối đi ra, khuôn mặt được cho là anh tuấn hiếm thấy, bất quá cùng
Mặc Phong Hoa so sánh với vẫn kém một chút, vẫn nên biết năm đó quốc sư đại nhân cũng được xưng là “Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử” . (cái này là
mèo khen mèo dài đuôi)