(rất thỏa mãn)
Mười năm trước An vương gia ở trong cung giết chết mẫu thân Triệu Toàn, mười năm sau, hai người vốn nên là cừu nhân lại
ngoài ý muốn đồng tháp mà ngủ.
Đồng giường, nhưng dị mộng không?
Tuy rằng tay nắm quyền cao nhưng ngày ngày đêm đêm phải xử lí sự vụ trong
triều, những năm gần đây Vương Triều Trung Thổ tuy rằng trong sự khống
chế của An vương gia , nhưng cũng từng bước một đi lên ổn định, mặc dù
Trung Thổ có rất nhiều việc hỗn loạn , ăn hối lộ trái pháp luật, nhưng
công lao của An vương gia lớn hơn trước đây.
Danh bất chính ngôn bất thuận, Vương gia chung quy là cũng một Vương gia khác họ.
(là vương gia nhưng không cùng họ với hoàng tộc =>ý nói dù có là vương gia cũng không phải người của hoàng tộc )
Ba năm trước đây, An vương gia ngẫu nhiên nam hạ tuần tra, trên đường gặp
phải nghĩa quân mai phục, một hắc y thiếu hiệp động thân ra cứu giúp,
sau sự tình này tựa hồ tất cả có vẻ như ngẫu nhiên .
Trong tình
trạng trúng độc Vương gia sớm tối cùng hắc y thiếu hiệp tránh né truy
binh chung quanh, có thể nói là lâu ngày sinh tình, cũng có thể nói là
thôi tình dược vật ẩn trong độc dược có tác dụng, nhưng ngay từ đầu
Triệu Toàn chỉ thầm nghĩ đạt được tín nhiệm An vương gia đại khái cũng
không nghĩ đến cuối cùng bọn họ hiện tại lại trở thành quan hệ không
minh bạch như vậy.
“Thật sự là không nghĩ tới.” Nam nhân trầm
liễm chậm rãi mở mắt, Thư Lâu vừa rồi chỉ là tiến nhập vào mộng của
Triệu Toàn và An vương gia , từ trong tiềm thức của bọn họ đại khái lý
giải được việc hai người ở chung mấy năm nay.
Mặc Phong Hoa còn chưa ngủ, hoặc là nói, Thư Lâu chưa đi vào giấc ngủ, Y cũng sẽ không một mình nhập miên (ngủ).
Thư Lâu là một người xem sự tình tương đối bình thản, như vậy Mặc Phong Hoa chính là có một đôi mắt có thể nhìn thấu nhân tâm , không cần qua lại
đi canh chừng Triệu Toàn và An vương gia, Y cũng biết là chuyện gì xảy
ra.
“Một là nam tử trẻ tuổi muốn trở về triều đình lấy lại hết
thảy những gì từng mất để báo thù, một là nam nhân vị cao quyền trọng
lại quá phận cô đơn, tâm phàm nhân luôn dễ dàng động tình như vậy, nhưng ánh mắt bọn hắn thường lại rất khó nhìn thấy tâm chính mình, báo thù
này mặc kệ thành công hay không, Triệu Toàn cuối cùng cũng sẽ không
khoái hoạt.”
Mặc Phong Hoa một bên nói chuyện , một bên giúp Thư Lâu đem giải khai quần áo xuống.
“Sư phó, người suy nghĩ cái gì?”
“Ta suy nghĩ Triệu Toàn kia có phải thật sự yêu thương An vương gia hay
không, theo như lời ngươi, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết tâm
của mình là cái dạng gì, mà chỉ quen tính vì báo thù mà sống .” Thư Lâu
không khỏi thở dài,“Xem An vương gia kia tuy rằng quý vi nhân
thượng (làm người cao quý) nhưng cũng cam nguyện thư phục dưới thân
Triệu Toàn, nói vậy cũng là động chân tình.”
“Bọn họ có vận mệnh
và sự lựa chọn của chính mình, sư phó cần gì phải than thở vì những
người này?” Từ sau lưng ôm lấy Thư Lâu, Mặc Phong Hoa nhắm mắt lại đem
đầu gác trên vai nam nhân.
“Chỉ là cảm thán phàm nhân luôn rất
khó đơn thuần dung hòa tình yêu và cuộc sống cùng nhau, ngoại giới hỗn
loạn là nhiều như thế, quyền lực, tiền tài, thân tình, hữu tình……” Vươn
tay chưởng về phía trước mặt, Thư Lâu chậm rãi nắm thành quyền ,“Từ xưa
đến nay không biết có bao nhiêu văn nhân mặc khách viết lại một tình yêu của những người thù địch , lại không biết có bao nhiêu quần chúng hâm
mộ cố sự tình yêu đó , nhưng trong cuộc sống này không có bao nhiêu
người biết quý trọng tình cảm của người bên cạnh .”
Lời nói này
có lẽ chỉ là lúc cảm thán của Thư Lâu đối với cảm tình của phàm nhân một bên theo đuổi lại một bên tự mâu thuẫn mà xem nhẹ, nhưng nghe trong tai Mặc Phong Hoa ngược lại là hơn vài phần hương vị ấm áp.
Ít nhất
sư phó của Y sau khi trùng sinh hơn phàm nhân một mặt là có rất nhiều ôn nhu, mà không chỉ là một vị thần tâm tính đạm bạc.
Chỉ là không biết còn phải qua bao lâu, có thể đợi đến sư phó này của hắn thông suốt.
“Sư phó, ngươi đời trước thời điểm làm người có từng dính qua mưa móc (làm
chuyện phong lưu) ?” Tuy rằng là một đồ đệ, nhưng cũng đừng quên Mặc
Phong Hoa này lại có gan nghịch thiên , như thế nào sẽ thật sự ngoan
ngoãn nghe Thư Lâu phân phó, yên lặng chờ đợi bên người nam nhân.
Tuy rằng sẽ không bắt buộc, nhưng cũng không có nghĩa sẽ không tranh thủ.
“A?” Này vấn đề hỏi đến bất ngờ , Thư Lâu trên mặt co quắp, hắn tự nhiên nghe ra được Mặc Phong Hoa hỏi cái gì .
“Ngươi hỏi cái này làm gì?” Vạch áo cho người xem lưng.
Thư Lâu không có trực tiếp trả lời, nhưng từ biểu tình của nam nhân này mà
xem Mặc Phong Hoa đã biết đáp án, Mặc Phong Hoa tuy rằng không phải
người có khiết phích gì, nhưng nghe Thư Lâu nói như vậy trong lòng vẫn
cao hứng .
“Sư phó đời trước chính là một người tâm tính đạm bạc, không phải không có người khác theo đuổi ngươi, nhưng hết thảy bị ngươi từ chối , cũng chỉ có ta lấy thân phận đồ đệ mới có thể vẫn làm bạn bên cạnh người, cho nên ta đã nghĩ, sau khi chuyển sinh sư phó có phải cũng giống nhau tính tình đạm bạc hay không.” Mặc Phong Hoa nói.
Lời
nói này ngược lại là giải thích nguyên nhân vì cái gì đời trước Thư Lâu
chưa kết hôn qua, không phải không nghĩ tới cùng người khác nói chuyện
yêu đương rồi kết hôn, chỉ bất hạnh là tìm không thấy người thích hợp.
Ít nhất Thư Lâu cho rằng hắn chính là không gặp được người thích hợp,
nguyên lai là chính hắn tính tình đạm bạc rất khó đối người khác sinh ra cái cảm tình gì.
“Nói như thế , sư phó cũng không có hưởng qua
tư vị *** phàm nhân?” Mặc Phong Hoa bên tai Thư Lâu thổi khí tức ấm
áp, tay vốn đỡ bả vai nam nhân cũng chuyển lại cầm tay Thư Lâu.
Nóng bỏng , để trong lòng người có chút run lên.“Ngươi hưởng qua ?” Không muốn trực tiếp trả lời, rõ ràng hỏi ngược lại.
“Sư phó……” Một trận bất đắc dĩ gọi , Mặc Phong Hoa thân mình bỏ thêm lực
đạo dùng sức áp, hai người tùy theo lăn đến trên giường, bất quá trong
công phu chớp mắt, Thư Lâu phát hiện chính mình bị Mặc Phong Hoa đặt ở
dưới thân.
Người này , muốn làm sao? (muốn làm = muốn làm , ờ thì …. =.=)
Không đợi Thư Lâu mở miệng, Mặc Phong Hoa đột nhiên biến mất trước mắt hắn,
kỳ thật cũng không phải thật biến mất, chỉ là người kia lui về phía sau
khai ly khai tầm mắt hắn.
“Phong Hoa?” Quần bị người kéo xuống
dưới, cảm giác hơi lạnh khiến Thư Lâu hơi run lên, khúc lên chân còn
chưa kịp đạp qua , địa phương nào đó liền nghênh đón một trận ấm áp vây
quanh.
Trong đầu giống như bom nổ tung phát ra “Oanh” một tiếng,
ánh mắt không tự chủ được gắt gao nhắm lại , hai tay cũng bắt được chăn
mềm mại dưới thân.
Động tác có vẻ trúc trắc bao hàm nùng tình mật ý, Mặc Phong Hoa hôm nay có lẽ sớm đã không phải hài đồng không lớn lúc trước chỉ biết đi theo sau lưng hắn hô một tiếng “Sư phó”, nam nhân này đã có được lực lượng thế gian cường đại, làm một phàm nhân cũng đủ
khiến cái gọi là thần cũng lâm vào kinh khiếp.
Mặc Phong Hoa
nguyên bản có thể được hưởng vô tận tài phú cùng quyền lực, được thiên
hạ mọi người quỳ bái, cho dù là lưu danh sử sách cũng không quá.
Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã lão.
Mười chữ này chú định không phải Mặc Phong Hoa sẽ nhận phục tùng vận mệnh an bài, cho dù bị người trong thiên hạ thóa mạ, cho dù có thể gặp phải uy
hiếp của lực lượng cường đại, Mặc Phong Hoa đã trở thành danh nhân thiên hạ nhưng ở trong lòng cũng vẫn như cũ là hài đồng lúc trước kia đi theo bên người sư phó, trong mắt , trong lòng, chỉ có sư phó của Y mà thôi.
“Đủ, đủ……”
Đều đã làm được đến bước này, Thư Lâu như thế nào không cảm động đâu?
“Không cần bởi những thứ đó người liền cảm giác nợ ta, mệnh này của ta là
người nhặt được , hôm nay ta làm hết thảy cũng đều là chính mình nguyện ý ,” Xoa xoa chất lỏng lưu lại bên miệng, Mặc Phong Hoa dương môi cười,
ngược lại có vài phần hương vị tà mị,“Sư phó, là ta đem người từ vị
thượng thần kéo xuống, người mới nếm thử thế giới *** này, không phải là một phen ích kỉ của ta sao ?”
“Ngươi…… Như thế nào liền thẳng
thắn thành khẩn như vậy.” Chậm rãi thở ra một hơi, trên gương mặt nam
nhân đỏ ửng chỉ cảm thấy chuyện đã phát sinh vừa rồi hết thảy đều khiến
hắn cảm giác mới mẻ vô cùng.
“Cảm giác thế nào?” Trong mắt tràn
ngập không thể che dấu hiếu kì , Mặc Phong Hoa hiển nhiên thực chờ mong
cảm giác thể nghiệm ban đầu của sư phó đối với loại sự tình này,“Sư phó, có thể cảm thấy khó chịu hoặc ghê tởm hay không?”
Thư Lâu lắc
lắc đầu, có chút đăm chiêu nói:“Có điểm tê dại, nhất là cuối cùng……
Giống như là ngươi lấy châm (kim) đâm ta, có điểm… điểm đau, sau đau lại có chút nói không rõ cảm giác, cũng sẽ không cảm giác ghê tởm.”
“Còn gì nữa ?” Chưa hài lòng với câu trả lời đơn giản như vậy.
Xem ra Mặc Phong Hoa rất hiếu kì , Thư Lâu cũng kiên nhẫn nói:“Dù sao cảm
giác kia hẳn là xem như thoải mái , chỉ là ta không thích ngươi làm như
vậy, Phong Hoa, về sau đừng làm như vậy .”
“Sư phó không chán
ghét thì hảo .” Nam tử mỉm cười, thay Thư Lâu đem chăn che lên,“Ta cũng
chỉ là thấy qua những người khác làm như vậy, còn phải học .” (Xuân cung đồ hay đông cung đồ =))))
“Cái gì không học, học cái này.” Trừng mắt nhìn Mặc Phong Hoa liếc mắt một cái, hiện tại Thư Lâu như thế nào
cũng ngủ không được , thân là người hiện đại hắn kỳ thật cũng biết giữa
hai nam nhân là làm như thế nào , chỉ là…… Bây giờ còn chưa có cái tính toán kia mà thôi.
Biết là một việc , thật muốn tự mình ra trận , kia lại là một chuyện khác nữa.
Chuyển thân qua, Thư Lâu đem đầu ủng trước ***g ngực Mặc Phong Hoa :“Ta nói
thật với ngươi, hiện tại ta xác thực còn chưa có cảm giác được cảm tình
quá mức cường liệt, chỉ là ngươi không cần cứ như vậy cảm giác ta không
thích ngươi, hoặc là cùng ngươi ngủ chung trên giường là hành vi trái
với ý nguyện của mình, ta sẽ không bởi vì cảm động liền nhận hôn một
người, thậm chí việc…… Là việc ngươi vừa mới làm đối với ta.”
Mặc Phong Hoa nghiêm túc nghe, trong mắt mãn mỉm cười ý.
“Ngươi có nghe hay không?” Thấy Mặc Phong Hoa không lên tiếng trả lời, Thư Lâu liền nện một quyền trên vai đối phương.
“Nghe được, sư phó.” Vội vàng cầm quyền của đối phương .
“Được rồi, ngươi cũng là người thông minh, dù sao ngươi biết rõ lời ta nói là có ý tứ gì , tình của ngươi với đối ta , ta biết được , cũng muốn quý
trọng , cho ta chút thời gian từ từ sẽ hảo, sẽ cảm thấy ủy khuất sao?”
Thanh âm tiếp theo từ từ mềm xuống .
“Không ủy khuất.”
Rõ ràng là, đã thực thỏa mãn .