Mấy ngày nay người đi vào Hỏa Tông đặc biệt nhiều, nhưng trừ bỏ tiền
điện dùng chiêu đãi khách nhân, Hỏa Tông đại bộ phận địa phương đều im
lặng giống bình thường, đi trên đường nhiều lắm là thấy vài tên môn đồ
Hỏa Tông tuần tra hoặc quét rác, thế giới này người tu luyện tiên pháp
thủy chung là số ít, người có thể được Mặc Phong Hoa thu làm đồ đệ chân
truyền càng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Một đám người từ các nơi bôn ba mà đến khiến Thư Lâu liên tưởng đến cuộc thi vào trường
cao đẳng, thi vào trường cao đẳng ít nhất còn có tỉ lệ tuyển sinh , ít
nhất ngươi có thể được hồi báo cho sự cố gắng , nhưng để trở thành môn
đồ quốc sư, trừ bỏ thiên tư thiên chất cùng cố gắng ra, nói không chừng
còn phải xem tâm tình của Mặc Phong Hoa thế nào nữa.
Trong những người này, lại có bao nhiêu người thật yêu thích tiên pháp hơn nữa hy
vọng có thể theo Mặc Phong Hoa ở nơi này nâng cao tiên pháp?
Người sống đến tột cùng là vì cái gì, thông qua việc được chọn thì có thể khẳng định sự tồn tại của mình với người khác?
“Người sống được thật vất vả.” Thở dài một tiếng.
Nhu nhu chóp mũi nhỏ nhắn, Thư Lâu hướng tới thư phòng Mặc Phong Hoa đi
qua, Hỏa Tông không có gì hảo ngoạn, tuy rằng hắn rất muốn đến Nguyên
Mộc thành phụ cận đi dạo, nhưng Mặc Phong Hoa một mực không để người dẫn hắn đi, hắn cũng không dám nơi nơi chạy loạn.
Nếu không thể mỗi
ngày đến hậu sơn ngủ ngắm phong cảnh, thật sự nhàn đến hoảng, Thư Lâu
cũng sẽ chạy đến thư phòng Mặc Phong Hoa tùy tiện tìm mấy quyển sách
đọc xem, chỗ đó tuy rằng không có bộ sách tiên pháp, nhưng có rất nhiều ghi chép về thế giới này, việc này đối với một tiểu hài tử bốn tuổi
đại môn không ra nhị môn không vượt mà nói, lại là một phương pháp để
tìm hiểu thế giới này.
Ngoài thư phòng có hai môn đồ Hỏa Tông
chuyên trông coi tuần tra cửa, lúc Thư Lâu đi vào thư phòng bọn họ có
thể nói là xem như không thấy, người nơi này đại bộ phận đối với hắn đều vẫn là duy trì khoảng cách thích hợp và nhất định không quan tâm tới.
Kỳ thật như vậy ngược lại khiến Thư Lâu cảm giác thực nhẹ nhàng, hắn vốn là một người không thích cùng người khác bắt chuyện.
Thư phòng Mặc Phong Hoa hai mặt tường đều được bao phủ bởi các giá sách
được xếp ngay ngắn, trên giá sách cao chất đầy sách một quyển rồi lại
một quyển , Thư Lâu cảm giác mà xem xong bấy nhiêu sách này phỏng chừng
cũng hết mấy đời, cũng không biết Mặc Phong Hoa có phải hay không đều đã đem hết sách ở đây xem qua .
Nơi quá cao hắn với không tới, cũng chỉ có thể kiếm một ít thư trong tầm với của hắn thôi.
Xem cái gì hảo đây ?
Tùy tiện ngồi xuống trước gía sách, dù sao mặt đất thư phòng sạch sẽ đến nhất trần bất nhiễm. (không nhiễm một hạt bụi nào)
Chưa nói, Mặc Phong Hoa là một tên gia hỏa thập phần yêu sạch sẽ, việc này
từ độ sạch sẽ ở phòng và thư phòng của nam nhân kia là có thể thấy
được, đương nhiên còn bao gồm những cái tên gia hỏa kia mặc.
Bàn tay nhỏ tại tầng thứ nhất lần mò từ cuốn đầu tiên chọn đi, hắn cảm thấy tìm được một quyển — tối mỏng .
“Chính là mày .” Thư Lâu từ giá sách lấy ra một quyển thư không có tên, là
một quyển thư mỏng phong bì hắc sắc chỉ có đại khái không đến hai mươi
trang, hắn tùy tay lấy qua một cái đệm chiêm ở sau người, bàn chân duỗi
ra, mở ra trang thứ nhất.
“Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân
đã lão.” Trang thứ nhất chỉ có ngắn ngủn mấy chữ, Thư Lâu nhận ra chữ
trên đó,“Mặc Phong Hoa?”
Sách này chẳng lẽ là do cái tên gia hỏa
kia tự mình viết , đến đây Thư Lâu đột nhiên thấy hứng thú, ngay sau đó
liền tiếp tục hớn hở lật xem, không nghĩ tới thật đúng là bút ký của Mặc Phong Hoa.