“Ân.” Thư Lâu lên tiếng, hắn kỳ thật thích cảm giác ở một mình, là thói
quen đời trước lưu lại, cũng bởi vì thời điểm một mình một người ở trong rừng yên tĩnh có cảm giác thực thoải mái, bình thản.
Hắn ngồi
dậy, nhưng Mặc Phong Hoa ngược lại đến cạnh hắn nằm xuống trên cỏ, khóe
môi thản nhiên nhếch lên tiếu ý nhợt nhạt, hai tay gối sau đầu nhìn lên
bầu trời , trong mắt một mảnh thanh minh, giống như trời quang kia không nhiễm một hạt bụi nhỏ.
Ngày thường Mặc Phong Hoa kỳ thật cùng
hắn trao đổi không nhiều lắm, trước mặt người ngoài luôn là bộ dáng quốc sư cao cao tại thượng lạnh lùng khiến người không thể tiếp cận, rất ít
khi giống hiện tại, cảm giác tùy tính thả lỏng.
“Khi ta còn nhỏ
cũng thích đến nơi đây.” Nhìn Thư Lâu ngồi bên cạnh liếc mắt một cái,
Mặc Phong Hoa thân thủ ôm lấy eo nhỏ của Thư Lâu đem người kéo xuống,
dùng một cánh tay của mình làm gối đầu để Thư Lâu dựa vào.
Tuy
rằng bọn họ nhận thức bốn năm, nhưng trừ bỏ thời kì còn là anh nhi
thường xuyên bị Mặc Phong Hoa ôm ra, Thư Lâu rất ít cùng Mặc Phong Hoa
có tiếp xúc thân mật.
Hôm nay là làm sao, Mặc Phong Hoa chẳng lẽ
động kinh , mạc danh kỳ diệu chạy đến phía sau núi tìm hắn, lại mạc danh kỳ diệu cùng hắn nằm trên cỏ nhắc tới chuyện cũ.
“Ta thời điểm
bốn tuổi tiến vào Phong Tông học tập pháp thuật, thoáng học chút cơ bản, khi đến tám tuổi liền đến Hỏa Tông, phiến rừng phong diệp này vẫn chưa
đổi, nhưng rất nhiều người đều đã thay đổi.”
Mặc Phong Hoa ngữ khí thực bình tĩnh, giống như đang tự thuật lại sự tình của người khác, mà không phải của chính hắn.
Một hài tử bốn tuổi liền bắt đầu học tập pháp thuật, thời điểm trước bốn
tuổi kia Mặc Phong Hoa đang làm gì, người nhà cha mẹ hắn đâu? Chuyện này Thư Lâu đều chưa nghe người ta nhắc qua .
“Ngươi cũng thay đổi sao?” Thư Lâu hỏi .
“Ta sao? Có lẽ là thay đổi, có lẽ là không có.”
Đây là câu trả lời loạn thất bát tao gì, có là có, không là không, trả lời ba phải như thế thì cái nào được.
Thư Lâu hơi chút xê dịch trên khuỷu tay Mặc Phong Hoa muốn tìm vị trí thích hợp, hỏi :“Hôm nay không phải sẽ chọn lựa môn đồ sao, ta nghe nói rất
nhiều người đến đây, ngươi ở chỗ này không thích hợp đi?”
“Ngươi trông mới tí tuổi , nhưng nói chuyện luôn giống đại nhân .” Mặc Phong Hoa bỗng dưng cười.
Bởi vì hắn vốn không phải một tiểu hài tử a.
“Chỉ là các ngươi đều cảm giác một hài tử nên cái gì cũng không biết, nhưng
có thời điểm hài tử đều thấy rõ ràng hơn so với ai khác.” Thư Lâu nói.
“Như vậy chờ sau khi ngươi lớn lên, ngươi muốn làm cái gì?” Mặc Phong Hoa
hôm nay đặc biệt nhàn, một chút cũng không có bộ dáng muốn rời đi.
“Làm một hoàng tử nhàn nhã , mỗi ngày phơi nắng, câu cá hoặc câu cái gì đó.” Đây chính là lý tưởng chân chính của Thư Lâu a, sinh hoạt không có áp
lực cùng gánh nặng gì, an an tĩnh tĩnh , bình bình đạm đạm .“Nghe ra thật hảo a .” Khóe miệng tựa hồ là nhếch lên , Mặc Phong Hoa ngữ mang tiếu ý nói.
“Quốc sư, ngươi có thể nói cho ta một ít chuyện thời thơ ấu của ngươi trước
đây như thế nào được không ?” Nếu Mặc Phong Hoa không có ý tứ rời đi,
Thư Lâu cố gắng thử cùng đối phương hàn huyên một chút .
Mặc Phong Hoa sủng hắn, hắn muốn cái gì đối phương đều cho hắn, nhưng bọn hắn trao đổi cũng là cực ít .
“Gọi ta Phong Hoa.” Trả lời Thư Lâu , cũng là lời nói kỳ quái như vậy.
Thư Lâu môi nở nụ cười:“Vậy ngươi về sau cũng gọi ta là tiểu Lâu.”
So với cái tên Thất Dạ này, hắn càng thích tên nguyên bản của mình hơn .
Không truy vấn, Mặc Phong Hoa cười gật gật đầu:“Hảo.”
“Như vậy Phong Hoa, ngươi có thể nói cho ta một nghe một ít sự tình trước đây của ngươi sao?” Đổi xưng hô, hắn hỏi.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời xanh kia, mây trắng kia , Mặc Phong Hoa thanh âm
như nước sông chảy xuôi cách đó không xa, thanh liệt mà lại bằng
phẳng:“Ta vốn là sinh ra tại phía nam trong nhà một người bình thường,
sau một lần lũ lụt không còn nhà , người thân cũng không còn. Thời điểm
đói khổ lạnh lẽo là sư phó đã cứu ta, hắn mang theo ta đi tới Hỏa Tông,
dạy ta pháp thuật, thời điểm kia hắn luôn thích một người ngồi trong
rừng này, về sau hắn rời đi, một đoạn thời gian rất dài ta đã không có
tới nơi này, sợ nhớ tới hắn……”
“Hắn đi nơi nào ?”
“Hắn đã chết.” Bình tĩnh trả lời.
“Thực xin lỗi……” Giống như hỏi sai rồi, Thư Lâu nhìn phía Mặc Phong Hoa, đột
nhiên cảm giác có chút đau lòng, Mặc Phong Hoa hẳn là rất tưởng niệm sư
phó của hắn đi.
“Đã qua đi, nếu không ta cũng sẽ không đến phiến
rừng này.” Nói, Mặc Phong Hoa chậm rãi đứng lên, bốn phía cây cối tuy
rằng cao chọc trời , nhưng bị khí thế của nam nhân này ép tới có cảm
giác không hề tồn tại.
Thư Lâu ngửa đầu nhìn, nam nhân này cơ hồ đem cả trời che lấp :“Ngươi rất nhớ hắn đi?”
“Đúng vậy, vẫn đều rất nhớ hắn.” Mặc Phong Hoa bán ngồi xuống, loan hạ eo
thân thủ đem đôi chân nhỏ của Thư Lâu ngâm trong suối nhỏ tựa hồ như một đáo sen trắng mò lên, cũng không ngại bẩn dùng vạt áo hắc sắc của mình
lau khô , chậm rãi mang hài vào cho Thư Lâu.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hết chương 10