Chương 10
“Hàn Hạ? Hàn Hạ?”
“Vâng?” Cô kinh ngạc, ngẩng đầu từ máy tính lên, thấy chị Trương cùng bộ phận đứng ở trước bàn đang nhìn cô cười.
“Nhìn cái gì mà say mê như vậy?” Chị Trương hỏi.
“Dạ, em đang xử lý một ít số liệu.” Mộc Hàn Hạ ngượng ngùng sờ đầu, thực ra vừa rồi cô đang ngẩn người thất thần,“Chị Trương, có chuyện gì vậy?”
Chị Trương cười vô cùng nhiệt tình, một ngón tay chỉ về phía sau, lúc này Mộc Hàn Hạ mới nhìn thấy Mạnh Cương và quản lý đang đứng bên ngoài cửa phòng bộ phận thị trường, đang nói chuyện gì đó. Trong lòng Mộc Hàn Hạ giống như bị điện giật, hơi run lên, miễn cưỡng thấp giọng cười nói:“Sao Mạnh tổng lại đến đây?”
Chị Trương trả lời:“Mấy ngày nay thành tích tốt như vậy, Mạnh tổng nói mời mọi người trong bộ phận thị trường uống nước. Cho cả tiền rồi này, mau đi đi.”
“Vâng.” Mộc Hàn Hạ vội nhận lấy tiền, khi ra ngoài cửa, cúi đầu,“Chào Mạnh tổng, quản lý.”
Quản lý cười nói:“Mau đi mua đồ uống đi.”
Còn Mạnh Cương chỉ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, tiếng nói kia rơi vào trong tai Mộc Hàn Hạ vô cùng trầm thấp tùy ý, anh ta cũng không nhìn cô.
Mộc Hàn Hạ bước như bay xuống dưới lầu.
Trên con đường dưới tòa nhà có một quán cà phê khá ngon. Bình thường Mộc Hàn Hạ rất ít khi đến nơi này bởi vì quá đắt đỏ, nhưng mùi vị của nó vô cùng mê người.
Buổi chiều tháng năm, ánh mặt trời chiếu trên con đường bên ngoài. Trong quán cà phê, không có nhiều người lắm, âm nhạc nhẹ nhàng, mùi cà phê nồng nàn. Mộc Hàn Hạ đứng trước quầy, gọi một lúc hơn mười cốc đồ uống, không cần phải bỏ tiền túi của mình ra, sự hỗn loạn, buồn bực trong lòng cũng tiêu tán đi không ít.
Cô cúi đầu nhìn bánh ngọt đẹp đẽ trong tủ bày hàng, cảm thấy: nên an ủi bản thân một chút.
“Có bánh ngọt hạt dẻ không?” Cô hỏi.
Người bán hàng tiếc nuối nói:“Xin lỗi, bánh ngọt hạt dẻ vừa bán hết, bánh mới phải chờ mười phút nữa, cô có đợi được không?”
Mộc Hàn Hạ suy nghĩ trả lời:“Vậy thì thôi.” Cô luôn thích vị hạt dẻ, cô từng nếm thử bánh ngọt hạt dẻ ở chỗ này hai ba lần, mùi vị kia quả thực hợp với khẩu vị của cô.
Cuối cùng dưới sự đề cử của người bán hàng, cô gọi một phần tiramisu, một cốc nước hoa quả cho mình, tranh thủ thời gian, cô tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống vừa ăn vừa chờ người bán hàng gói đồ cho mình.
Nhớ tới chuyện xảy ra sáng ngày hôm qua, Mộc Hàn Hạ vẫn cảm thấy như ở trong nước sôi lửa bỏng, khó có thể bình tĩnh nổi. Cô cúi đầu, nhìn vào tay mình, bàn tay vẫn thon dài trắng nõn như trước, nhưng lòng bàn tay đã có vết chai mờ nhạt. Khi Mạnh Cương cầm nó, rốt cuộc anh ta có suy nghĩ như thế nào? Anh ta muốn đưa cô đi đâu?
Đang xuất thần,chợt nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa “leng keng”, có người vào quán cà phê.
Cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lâm Mạc Thần đang mặc một bộ âu phục màu đen, vẻ mặt bình thản tiến vào.
Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm anh ta.
Anh ta cũng nhìn cô, nhưng làm như không thấy, lập tức đi đến quầy gọi đồ.
Mộc Hàn Hạ bất động như núi cúi đầu, tiếp tục uống nước hoa quả, ăn bánh ngọt.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, bộ âu phục màu đen hiện lên, anh ta bưng đĩa ngồi ngay đối diện với cô, chỉ cách cô chưa đến 0,5m.
Hơn nữa trong đĩa của anh ta, còn có bánh ngọt hạt dẻ vừa mới ra lò.
Mộc Hàn Hạ hoàn toàn rối loạn với chuyện này, người đã sớm bay lên chín tầng mây. Cô nhìn Lâm Mạc Thần cả người tràn đầy khí chất tinh anh, đang khẽ nhấp cà phê, trong đầu hiện lên tin nhắn ngày hôm qua cô gửi cho anh ta:
Sao, anh cắn tôi à?
“Nhiều chỗ như vậy, sao anh lại ngồi chỗ này?” Cô hỏi.
“Tại sao lại không thể ngồi ở đây?” Cô khẽ nói.
Mộc Hàn Hạ rõ ràng không nói lại được anh ta.
Một lát sau, mới nghe thấy tiếng anh ta vang lên:“Tại sao lại giúp Mạnh Cương?”
Mộc Hàn Hạ ngẩn ra, kì quái ngẩng đầu nhìn anh ta:“Tôi không giúp Mạnh Cương, chẳng lẽ giúp anh?”
Anh ta nhìn thẳng cô, ánh mặt trời chiếu rõ khuôn mặt anh ta, lông mày thẳng mà bướng bỉnh, chiếc mũi cũng cao và thẳng.
“Đúng vậy.” Anh ta ta đáp,“Chim khôn chọn cành mà đậu, cô nên ở bên phía tôi.”
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên không biết nên nói tiếp như thế nào, người này lạnh lùng kiêu ngạo, ngang ngược, thản nhiên. Hơn nữa rõ ràng là anh ta thiếu nợ cô, tại sao hiện tại lại khiến cho cô cảm thấy giống như mình mắc nợ anh ta vậy?
“Tôi cũng không phải là gia cầm.” Cô thấp giọng nói,“Tôi nghe không hiểu đạo lý kia của anh.”
Lời này còn có ý tứ mắng chửi người.
Lâm Mạc Thần:“Cô nói gì?”
“Không có gì.” Mộc Hàn Hạ nhanh chóng cúi đầu, nở nụ cười, cầm lấy muỗng xúc một miếng bánh ngọt.
Tiếng âm nhạc khe khẽ quanh quẩn bên tai, người đàn ông đối diện im lặng, mùi thơm ngát quen thuộc tràn ngập trong kẽ răng, Mộc Hàn Hạ ăn từng miếng một, bỗng nhiên chú ý tới Lâm Mạc Thần nhìn cô, ánh mắt kia có chút khó có thể hình dung nổi.
Mộc Hàn Hạ bỗng nhiên phản ứng lại, nhìn thấy chiếc bánh ngọt đã bị mình ăn gần xong.
Trời ơi, ăn nhầm rồi. Đây là bánh ngọt hạt dẻ của anh ta.
Bởi vì chiếc bàn nhỏ, nên đồ ăn của hai người để quá gần, vừa rồi cô lại không tập trung, mà bánh ngọt hạt dẻ lại là thứ cô yêu thích nhất, vì thế ăn không thể ngừng lại.
Mộc Hàn Hạ xấu hổ, lập tức buông muỗng:“Này...” “Ăn đồ trong bát người khác, có phải cảm giác rất tốt hay không?” Anh ta hỏi.
Mặt Mộc Hàn Hạ đã đỏ bừng, liếc anh ta một cái, quyết đoán nâng tay gọi người bán hàng tới:“Cho anh ta thêm phần bánh ngọt hạt dẻ nữa.”
Anh ta im lặng, Mộc Hàn Hạ đã lấy lại bình tĩnh, nghĩ thầm, ăn thì đã ăn rồi, 15 đồng chứ mấy, cô cũng đã ăn hết rồi. Ai ngờ lại nghe thấy anh ta lên tiếng:“Tôi cũng vừa dùng cái muỗng này.” Mộc Hàn Hạ:“...” Cô lập tức bỏ muỗng xuống, kết quả lại nghe thấy tiếng nói thản nhiên của anh ta vang lên:“Thứ gì đó tôi đã dùng qua, không thích người khác dùng lại.”
Mộc Hàn Hạ thực sự muốn dùng bánh ngọt đập vào mặt anh ta, Rõ ràng anh ta đã sớm nhìn ra cô ăn nhầm bánh ngọt, dùng sai muỗng, lại cố ý chờ cho tới bây giờ mới nói, lại còn chia ra những hai lần nói.
Trong mắt Lâm Mạc Thần hiện lên ý cười nhàn nhạt, Mộc Hàn Hạ tự biết mình đuối lý, đành phải chịu đựng sự xấu hổ, vừa định đứng dậy, lại nghe thấy một tiếng nữ dịu dàng từ phía sau vang lên:“Jason, anh đến bao lâu rồi? Vị này là...”
Lâm Mạc Thần ngẩng đầu, Mộc Hàn Hạ cũng theo tiếng nói nhìn lại, thấy người phụ nữ đêm đó, cũng chính là Trình Vi Vi thiên kim chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính đang đứng ở phía sau hai người. Cô ta mặc một bộ quần áo thường ngày, nhưng dáng người vẫn cao gầy duyên dáng như trước. Sắc mặt vẫn còn hơi tái nhọt, cánh tay phải đeo băng vải, nhưng khuôn mặt được trang điểm tinh tế, nụ cười nhợt nhạt.
Trong khoảnh khắc thấy khuôn mặt Mộc Hàn Hạ, Trình Vi Vi hơi run sợ, gật đầu với cô, nở nụ cười đúng mực.
Mộc Hàn Hạ cũng khách khí gật đầu với cô ta, trong lòng lại nghĩ người phụ nữ này giống Lâm Mạc Thần, trên người tản ra hơi thở cao cao tại thượng. Cô cảm thấy chính mình nên đi thôi.
Lâm Mạc Thần đứng lên, kéo ghế cho Trình Vi Vi, Mộc Hàn Hạ liếc nhìn anh ta, chậc, lúc này lại có phong độ.
“Đây là Mộc Hàn Hạ.” Lâm Mạc Thần ngắn gọn giới thiệu hai người, “Trình Vi Vi.”
Mộc Hàn Hạ:“Chào cô.” Coi như khách khí nói với Lâm Mạc Thần:“Tôi đi trước.” Lâm Mạc Thần nhìn cô, gật đầu. Ai ngờ lúc này Trình Vi Vi đột nhiên lên tiếng:“Mộc Hàn Hạ? Cô là Mộc Hàn Hạ ở Lục Trung kia?”