Chương 9
Cô vừa chợp mắt được một lát, di động báo tin nhắn đến.
Cô mệt mỏi cầm lên, là một số điện thoại lạ, nội dung cũng hơi kì quái, chỉ có bốn chữ:“Trứng chọi với đá“.
Mộc Hàn Hạ hơi sững sờ, trả lời lại:“Anh là ai?” Một lát sau, người nọ mới trả lời:“Là tôi.” Mộc Hàn Hạ nắm chặt di động, trong lòng dâng lên trực giác vô cùng kì quái. Giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo như vậy khiến cô nhớ tới một người. Hơn nữa vào đêm xảy ra tai nạn xe, cô từng để lại địa chỉ và điện thoại cho cảnh sát, nếu Lâm Mạc Thần có thể tìm được nơi làm việc của cô, thì việc có được số điên thoại của cô cũng chẳng phải là chuyện bất ngờ.
Cô trả lời:“Không rõ anh đang nói gì.” Lâm Mạc Thần trả lời:“Giả vờ.” Mộc Hàn Hạ mơ hồ có cảm giác anh ta nhắc đến chuyện gì, nhưng nhìn thấy tin nhắn của anh ta, không hiểu tại sao cô lại có chút kích động muốn cười, vì thế trả lời:“Thế nào, anh cắn tôi à?” Anh ta không trả lời lại.
Mộc Hàn Hạ đợi một lát, rồi để điện thoại vào túi quần, ghé vào đống hàng hóa tiếp tục ngủ.
Mộc Hàn Hạ gặp lại Mạnh Cương đã là chuyện của hai ngày sau đó.
Sáng sớm hôm nay trời trong vắt không có chút sương mù nào, Mộc Hàn Hạ vừa chạy đến bên cạnh sân thể dục, đã thấy Mạnh Cương đứng bên cạnh dụng cục thể thao, đang luyện lực cánh tay.
Mộc Hàn Hạ chạy tới:“Chào buổi sáng, Mạnh tổng!”
Mạnh Cương dừng lại động tác, quay đầu nhìn thấy cô, mấy ngày nay bận rộn như vậy mà trên mặt anh ta không lưu lại dấu vết mệt mỏi nào, lông mày nhíu xuống, trong mắt có ý cười:“Chào buổi sáng, Hàn Hạ.” Ánh mặt trời từ từ bao trùm cả sân vận động, bầu trời hoàn toàn sáng ngời.
Hai người nhanh chóng chạy xong mười vòng, Mạnh Cương dẫn cô đến vị trí lần trước ngồi nghỉ.
Mộc Hàn Hạ lấy khăn mặt ra lau mồ hôi, khóe miệng luôn mỉm cười, trong lòng cũng không còn sợ Mạnh Cương như trước nữa, so với trước kia càng tăng thêm mấy phần khâm phục. Cô cũng không biết nói chuyện gì với anh ta, chỉ sóng vai ngồi cùng, yên lặng nhìn về phía trước.
Mạnh Cương bình tĩnh nhìn nghiêng khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười hỏi:“Sao mấy hôm nay không tới chạy bộ.” “Dạ, mấy ngày nay bận quá.” Mộc Hàn Hạ đáp.
Đây là một cái cớ rất thuyết phục, Mạnh Cương gật đầu, trong mắt vẫn mang theo ý cười, không biết là có tin hay không.
“Lần đại xúc tiến tiêu thụ này là nhờ sự nhắc nhở của cô mà làm.” Anh ta nói tiếp,“Tôi sẽ ghi nhớ công lao của cô. Nhưng hiện tại cô mới vừa đến bộ phận thị trường, không thể vượt cấp đề bạt được, bộc lộ tài năng đối với cô cũng không phải là chuyện tốt, vì vậy tôi không công khai khen ngợi cô.”
Trong lòng Mộc Hàn Hạ thực sự bị cảm động vì những lời này, cô nói:“Mạnh tổng, cám ơn anh. Có khen ngợi hay không đối với tôi cũng không sao hết, có thể học hỏi ở bộ phận thị trường là tốt rồi.” Không ngờ Mạnh Cương lại chuyển đề tài:“Không thể khen ngợi, vậy có thể mời cô ăn bữa cơm chứ.” Mộc Hàn Hạ ngẩn người, ngước mắt nhìn anh ta. Anh ta lấy ra một điếu thuốc, trong mắt có ý cười, vẫn thản nhiên bình tĩnh như trước, cô không nhìn ra được điều gì.
“Không cần, Mạnh tổng không cần mời tôi ăn cơm đâu, công lao của tôi cũng không lớn như vậy.” Cô vội nói.
Mạnh Cương bị cô chọc cười, hút thuốc nói:“Bữa sáng cũng không được sao?” Mười phút sau, hai người ngồi ở một quán bán đồ ăn sáng bên bờ sông, Mạnh Cương lái xe đưa cô tới đây.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lộ ra khỏi tầng mây, chiếu sáng lên mặt sông, gió mát thổi tới từ phía đối diện. Chủ quán đặt mấy chiếc bàn gỗ bên cạnh bờ sông, đặt một chồng ghế nhựa. Mạnh Cương cũng không để ý, ngồi xuống đối diện với Mộc Hàn Hạ.
Cô gọi một bát mỳ, hơn nữa còn là mỳ thịt bò, tỏ vẻ “nghe lời” ông chủ một chút. Mạnh Cường chỉ dịu dàng cười, cũng gọi cho mình một bát mỳ.
Anh ta ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã thấy đáy bát, buông đũa xuống, uống nước ấm nhìn cô. Mộc Hàn Hạ mới ăn được một nửa, cười với anh ta, cúi đầu tiếp tục ăn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, còn anh ta lại hút thuốc, mùi thuốc lá từ từ quanh quẩn xung quanh hai người, cũng không quá khó ngửi.
“Mộc Hàn Hạ.” Anh ta đột nhiên lên tiếng, tiếng nói chậm rãi ôn hòa:“Cô có ước mơ gì?” Mộc Hàn Hạ ngơ ngác, buông đũa nhìn anh ta. Cả khuôn mặt anh ta đều yên tĩnh mà ấm áp, hiển nhiên là đang thật sự tìm kiếm đáp án cho câu hỏi này.
Mộc Hàn Hạ im lặng một lát đáp:“Mạnh tổng, ước mơ của tôi nếu nói ra thì đúng là có chút kiêu căng ngạo mạn. Tôi muốn tham gia thi vào đại học lần nữa, thi vào một trường đại học tốt, sau đó ra nước ngoài.” Mạnh Cương dường như hơi bất ngờ:“Ra nước ngoài? Tại sao? Mộc Hàn Hạ đáp:“Không biết, chỉ là muốn đi xem thôi.” Mạnh Cương im lặng một lát, cầm lấy ấm trà ở bên cạnh, rót cho cô đầy một chén nước, gằn từng tiếng nói:“Trái tim quá rộng lớn, có thể đi bao xa. Theo ý của tôi, chuyện này đặt trên người cô không tính là kiêu căng ngạo mạn. Hiểu chưa, cô nhóc?” Mộc Hàn Hạ không nói ra lời, khẽ “vâng” một tiếng. Mạnh Cương cũng không nói nữa, anh ta nhìn cô, ánh mắt thâm trầm yên tĩnh. Bàn tay anh ta cầm điếu thuốc, buông xuống bàn, tay kia lại đặt lên bàn, cách tay cô không xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mặc dù hai người từng ở bên cạnh nhau mấy lần, nhưng Mộc Hàn Hạ luôn coi anh ta là lãnh đạo, trong lòng mang theo tình cảm ngưỡng mộ. Bị anh ta im lặng chăm chú nhìn lâu như vậy đây vẫn là lần đầu tiên. Hai má cô hơi nóng lên, còn có cảm xúc ngổn ngang giống như cỏ dại, một cây cỏ dại từ từ nảy lên trong lòng anh ta.
Cô cúi đầu tránh tầm mắt của anh ta.
Sau đó anh ta cầm lấy tay cô.
Đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, Mộc Hàn Hạ cảm thấy như nằm mơ, cảm thấy đôi bàn tay lạnh lẽo của mình được đôi bàn tay lành lạnh của anh ta bao lấy, sau đó anh ta nói:“Ông chủ, tiền đặt ở trên bàn.” Anh ta nắm lấy tay cô đứng dậy bước đi, lúc này Mộc Hàn Hạ mới phản ứng lại, tim đập mạnh, muốn rút tay về, lại bị anh ta phát hiện cầm thật chặt.
Anh ta liếc nhìn cô, Mộc Hàn Hạ lắp bắp:“Mạnh...Mạnh tổng, anh nắm tay tôi làm gì? Buông ra đi.” Cô vẫn còn muốn giả ngu, Mạnh Cương chỉ cười, ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ không thể nhìn ra được gì.
“Cô nhóc, đừng sợ.” Anh ta chỉ nói một câu, vẫn cầm lấy tay cô, hiển nhiên không tính buông ra.
Cả người Mộc Hàn Hạ giống như bước trong biển lửa, mỗi bước đều buộc chặt dày vò cô, cả người cô đều rối loạn. Hiện tại cô hoàn toàn không để ý tới thể diện của Mạnh Cương nữa, rút tay trở về làm ầm ĩ với anh ta, cô không làm được, đành phải để mặc anh ta nắm lấy, đi từng bước trên con đê ra bãi đỗ xe.
Anh ta vẫn luôn nắm tay cô, các đốt ngón tay màu lúa mạch thô cứng, cầm bàn tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay khiến cho Mộc Hàn Hạ vô cùng lo sợ.
Cũng may xe đỗ ở cách đó không xa, cuối cùng đã tới nơi, Mộc Hàn Hạ như trút được gánh nặng, khi anh ta lấy chìa khóa xe, cô nhanh chóng rút tay lại.
Mạnh Cương làm như không có gì cười, thấp giọng nói:“Lên xe, Mạnh tổng đưa cô trở về.” Mộc Hàn Hạ không nhìn anh ta, cả khuôn mặt đều đỏ bừng ngồi vào trong xe. Trên đường đi, hai người không nói lời nào, cả người Mộc Hàn Hạ đều hoảng hốt, vừa về đến dưới nhà, cô lập tức mở cửa xe chạy đi.