Mặc Sắc Liên Y

Chương 43: Chương 43: Chuẩn Bị Chuyển Nhà




CHƯƠNG 43: CHUẨN BỊ CHUYỂN NHÀ

Đến lúc đi, tránh không được cùng nương lưu luyến chia tay một phen. Bỗng nhiên phát hiện, mẫu thân càng ngày càng thích khóc, hành vi cũng càng ngày càng giống đứa nhỏ, giống như càng sống càng nhỏ lại. Một người mẹ giống đứa nhỏ, một đứa con giống đại nhân, thật đúng là một tổ hợp kỳ quái. Thở dài một tiếng, ta ngồi vào kiệu.

Khi sắp về đến Vương phủ, ta đột nhiên có điểm khẩn trương. Không biết phụ thân thấy ta dạng này sẽ có phản ứng gì. . . . . . Vì cái gì khẩn trương nha? Cũng không phải ta sai. . . . . . Nhưng mà tuy là nghĩ như vậy, khi ta chân chính đối mặt phụ thân, vẫn là cẩn thận khống chế hô hấp.

“Phụ thân. . . . . .” Nhìn phụ thân tựa hồ tiều tụy không ít, ta cẩn thận kêu một tiếng.

“Lại đây.”

Ta do dự một chút, vẫn là bước qua.

Phụ thân sẽ không đánh ta đi? Ta rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Phụ thân thương ta như vậy, như thế nào lại đánh ta mà? Cơ mà, vì cái gì ta cảm thấy được phụ thân đang tức giận?

“Phụ thân, ngươi. . . . . . tức giận?”

“Ngươi nói thử?” Hắn cong môi, một tay xoa hai má của ta, tinh tế vuốt ve.”Như thế nào không yêu quý chính mình như vậy mà?”

Ta hạ mắt.

“Liên Nhi, không biết phụ thân sẽ thương tâm sao?”

“. . . . . .”

“Xem ra, Liên Nhi vẫn là không hiểu chuyện a! Nhớ rõ ta nói cái gì không? Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào thương tổn ngươi! Vậy mà mới gần nửa tháng, ngươi lại bị thương. . . . . . Ngươi không biết, tâm phụ thân sẽ đau sao? Là ta không bảo vệ tốt ngươi! Là ta ——”

“Phụ thân! Ngươi như thế nào nói như vậy? Là Liên Nhi không bảo vệ tốt chính mình, là Liên Nhi không hảo hảo yêu quý chính mình, là ta sai a! Phụ thân không có trách nhiệm gì hết!”

Vì cái gì phụ thân lại bởi vì loại việc nhỏ này mà thống khổ như thế tự trách như thế mà? Vì cái gì đột nhiên, ta có cảm giác có lỗi thật sâu như vậy mà? Ta như thế nào có thể làm phụ thân thương ta như vậy tự trách chính mình mà? Ta như thế nào có thể làm nam tử xinh đẹp như thế thương tâm mà?

“Như vậy Liên Nhi, hứa với ta.” Phụ thân thanh âm nặng lại vững vàng hơn, “Hứa với ta —— vĩnh viễn ở bên ta, hơn nữa, hảo hảo bảo hộ chính mình.”

Hắn mắt sáng như đuốc, dừng ở ta, giống như muốn xem cả linh hồn của ta vậy.

“Ta hứa với phụ thân, vĩnh viễn ở bên phụ thân, hơn nữa hảo hảo bảo hộ chính mình.”

Phụ thân nở nụ cười, giống như tất cả ánh mặt trời đều tụ vào nơi đó, chói mắt lợi hại, ta cũng ngây ngây ngốc ngốc nhếch môi. Cho tới bây giờ đều biết nói phụ thân là mỹ nam tử không hơn không kém, ở bên hắn nhiều ngày như vậy, ta cũng dần dần miễn dịch. Thế nhưng một nụ cười như vậy, lại làm cho tâm ta run rẩy một chút. Là bởi vì nửa tháng không nhìn thấy phụ thân sao? Vì cái gì giờ khắc này ta phát hiện, ta là nhớ hắn đến thế.

Lúc ấy không biết, sau này nhớ tới, ta không khỏi một trận ác hàn. Trời, trời, trời ạ! Ta như thế nào “Quỳnh Dao” như vậy? Tiểu Tịch nếu biết, nhất định sẽ khinh bỉ tử ta.

——————————————————

Vài ngày sau đó, phụ thân đột nhiên nói với ta: “Liên Nhi, tiền của chúng ta dùng cũng không còn nhiều lắm.”

Ta lúc đó sửng sốt một chút. Nói cách khác, bọn ta đang khủng hoảng kinh tế ? Quả nhiên không lo nhà cửa không biết củi gạo quý, ta từ khi đến thế giới này, cho tới bây giờ không lo lắng vấn đề trả tiền mà! Mặc dù không phải sinh ra trong nhà phú quý, nhưng ta cũng vẫn đều là mặc đồ thì giơ tay cơm đến thì há mồm, thật là nên kiểm điểm một chút . Vì thế ta thực tích cực nghĩ đối sách ——

“Chúng ta nên như thế nào kiếm tiền mà?”

“Liên Nhi cho rằng thế nào?” Phụ thân nhếch môi, lột vỏ trái nho hồng tím đưa đến bên miệng ta.

Ta không khách khí nuốt vào, liếm liếm môi, “Chúng ta khai y quán đi!”

Ha ha ha ta thật sự là thiên tài! Chức nghiệp thích hợp với phụ thân như vậy cũng được ta nghĩ ra“Vậy cứ theo lời Liên Nhi nói đi.” Phụ thân tươi cười không thay đổi, lại bóc vỏ nho đưa đến bên miệng ta.

Ta ở một bên đắc chí.

“Quá vài ngày, chúng ta đi ra ngoài tìm nhà. Hợp ý, liền dọn vào. Được không?”

“Dọn?” Chúng ta không phải ở Vương phủ sao?

“Liên Nhi, chúng ta ở Vương phủ cũng đã được một thời gian rồi, cho dù là đã cứu thế tử, luôn phiền toái Vương gia Vương phi cũng là không tốt.” Phụ thân sờ sờ đầu ta.

“Nhưng mà. . . . . .”

“Về sau cũng không phải không thấy được , chúng ta vẫn là ở Thương Đô a!” Phụ thân cười ôn nhu cực kỳ.

“Phải rồi.” Luôn ở lại Mộc vương phủ cũng không phải biện pháp.

Sau đó ta đi nói lời từ biệt với Tiểu Tịch, đáng tiếc bộ dáng Tiểu Tịch rất có ý kiến.

“A a a! Hắn tuyệt đối là cố ý!” Tiểu Tịch “Ba” một tiếng đem chén trà nặng nề đập trên bàn, sắc mặt dữ tợn.

“Ngươi đang nói cái gì a? Ở Vương phủ dù sao không tiện. . . . . .”

“Có cái gì không tiện? Đây là nhà của ta! Ở nhà ta là quá tiện rồi , chúng ta có thể mỗi ngày cùng một chỗ a!”

Ta thở dài. “Tiểu Tịch, ngoại nhân cũng không biết chúng ta là quan hệ bạn bè. Ngươi đối tốt một tiểu nam hài như thế, người khác sẽ nhàn thoại đó.”

“Ai dám! Nói sau, ta có thể tuyên bố với mọi người chúng ta là bạn vong niên a!” Tiểu Tịch không thuận theo ồn ào.

“Tiểu Tịch, ngươi phải nhớ kỹ, thân phận ngươi hiện tại chính là Vương phi! Ngươi như vậy, Vương gia sẽ gặp phiền toái cho coi.”

“Có thể có phiền toái gì chứ?” Bất mãn nói thầm.

“Tiểu Tịch, ngươi cũng thay ta ngẫm lại đi a! Nơi này dù sao không phải nhà của ta a!”

Tiểu Tịch thấy ta ý chí kiên định, không có đường sống quay lại, cũng liền không thể nề hà đồng ý , bất quá vẫn không được tự nhiên.

“Khẳng định là phụ thân kia của ngươi ghen tị chúng ta quan hệ thân mật!”

“Tiểu Tịch ——”

“Được rồi được rồi! Ngươi liền cùng phụ thân thân ái của ngươi xây một gia đình hạnh phúc mỹ mãn đi ” nói xong còn đen tối nháy mắt với ta mấy cái.

Ta tức giận huýt một cái xem thường, cười khổ. Tiểu Tịch dường như không có việc gì nhận ta xem thường, ngược lại cười cười làm cho ta lo lắng.

“Không phải ai cũng đều là GAY mà. . . . . .” Ta vô lực.

“Vậy ngươi mau cùng cha ngươi có chút tiến triển đi a!”

“Tiểu Tịch, loại chuyện này, là ngươi tình ta nguyện.” Ta tiếp tục vô lực.

Tiểu Tịch đột nhiên giống như phát hiện tân đại lục, trong ánh mắt lóe lục quang sâu kín, nheo mắt cười đến giống một con mèo ăn vụng. “Nga? Nói như vậy —— ân?”

“Ân cái gì ân!” Ta đẩy thân thể nhỏ càng ngày càng dựa vào ra, “Ngươi nặng quá a! Nên giảm béo đi?”

“Nga ha hả ha hả Linh Linh, chuyển hướng đề tài là không đúng nga!” Tiểu Tịch khẽ che khóe miệng, lại phát ra tiếng cười ba đoạn đúng kiểu nữ vương kinh điển, một bên nháy mắt với ta, “Nói! Có phải không chịu nổi mị lực của mỹ nhân phụ thân kia, coi trọng người ta rồi?”

Mặt ta có chút rất nhỏ nóng lên, không mở mắt, bỗng nhiên không dám nhìn nhỏ. “Nào có!”

“Thẹn thùng rồi, còn nói không có dù sao thời gian của các ngươi còn nhiều mà, hảo hảo bồi dưỡng cảm tình đi!” Tiểu Tịch vỗ vỗ đầu của ta, bộ dáng rất có kinh nghiệm.

Phải không? Nhưng mà cho dù có nhiều thời giờ bao nhiêu, phụ thân vẫn là phụ thân, hắn sẽ không thay đổi thành thân phận gì khác mà.

Làm như nhìn ra sầu lo của ta, Tiểu Tịch một phen nắm lấy hai má của ta, cười nói: “Mĩ đặc tư bang uy [Gin: ta không biết đây là cái gì =.=”] —— không đi đường tầm thường! Ta chính là xuyên qua, phải tin tưởng—— hết thảy đều có có thể!”

Ta có chút thảm đạm kéo kéo khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.