CHƯƠNG 42: CÁCH TIỂU TỊCH AN ỦI
Gió lạnh cuối mùa thu giá buốt thổi qua, mang theo vài chiếc lá rụng khô vàng, xoay tròn, bay ra xa, cuối cùng biến mất ở góc mái hiên. Loài hoa trắng không biết tên trên đầu theo gió xào xạt, ánh mặt trời tái nhợt vô lực tràn ngập cả không gian, có vẻ thê lương vô cùng. Thật đúng là hợp với tình hình. . . . . .
Ta nắm thật chặt quần áo trên người, thân thể hơi hơi ngửa ra sau, tựa vào trên tường, thở dài.
Lạc đường rồi! Từ căn phòng như ác mộng kia đi ra đã lâu , một lòng thầm nghĩ tìm góc không người khóc lớn một hồi, lại không biết đi đến nơi nào đây, phía trước lo lắng nhớ kỹ đường cũng vô dụng . Thật sự là. . . . . . chán a! Không nghĩ tới tình tiết kịch khuôn sáo cũ thường xuyên trình diễn trong phim truyền hình thật sự sẽ phát sinh trong hiện thực, còn phát sinh trên người ta. Cáp, lại nói tiếp, ta thật giống Tử Vi bị kêu đến Khôn Trữ cung gặp đòn hiểm mà! Đồng dạng là bị hiểu lầm là hồ ly tinh, ta còn thảm hại hơn một chút , người ta là cùng phụ thân thân cận một chút. Ta thì sao? Một tên không thể ở chung nổi, đối nó còn không có nửa điểm ý tứ. . . . . . Thật sự là oan a!
“Ai đó?” Bỗng nhiên một tiếng quát nhẹ cắt ngang ta hối tiếc tự than.
Ta giương mắt, khóe miệng gợi lên. Cáp, đầu sỏ gây chuyện đến kìa.
“Tiểu Linh? Ngươi như thế nào. . . . . .” Nó đầu tiên là kinh ngạc, lập tức nhăn mi lại, “Ai đánh ngươi?”
Ta vẫn mỉm cười, kéo theo thương trên mặt, hơi hơi có chút đau đớn.”Tôn thiếu gia, có thể thỉnh ngài mang ta trở về không? Ta lạc đường .”
“Tiểu Linh, ngươi. . . . . .” Nó vẻ mặt chần chờ, đại khái là không nghĩ đến ta chịu thương còn có thể cười ra.
“Tôn thiếu gia không muốn hạ mình?” Ta chọn mi.
Nó thở dài một tiếng, “Đi thôi.”
Dọc đường đi bọn ta đều không nói chuyện, nó vài lần muốn nói lại thôi, ta cũng làm như không có thấy. Nhanh đến cửa tiểu viện, ta đánh vỡ yên lặng.
“Tôn thiếu gia, hy vọng ngài về sau không cần lại ‘ lọt mắt xanh ’ với tiểu nhân nữa, làm nô tài thừa nhận không nổi.” Trước sau không nhìn nó, nói xong ta xoay người bước đi.
“Tiểu Linh ——”
“A, còn có, về bí mật kia. . . . . . Ngài muốn thế nào liền như thế nấy đi!” Ngắt lời nó, ta khoát tay về phía sau, ý bảo nó có thể đi rồi.
Vừa mới vào phòng, không đợi ta nghỉ để, nương cùng Tiểu Tịch liền một trước một sau đi đến.
“Liên Nhi, ngươi như thế nào. . . . . .” Nương che miệng lại, bộ dáng bị rất lớn đả kích, bước nhanh đi tới ôm ta vào trong ngực.
Ta có chút dở khóc dở cười, “Nương, ngươi rất khoa trương rồi!”
“Liên Nhi, ngươi như thế nào bị đánh thành dạng này? Đau không?” Mẫu thân ngẩng đầu, dáng vẻ nước mắt lưng tròng nhìn ta thương tiếc.
“Nương, không có việc gì không có việc gì . Không cần kích động, thầy thuốc nói ngươi không thể chịu kích thích, nếu té xỉu ta cũng chỉ có thể lấy cái chết tạ tội ” ta nửa vui đùa, nâng mẫu thân từng có kinh nghiệm té xỉu dậy.”Ta thượng dược sẽ không có việc gì . Nương, ngươi đi về ngủ trước đi! Thời gian ngủ là có quy định nga! Buổi tối ta cùng ngươi ăn cơm. . . . . .”
Thật vất vả khuyên nương đi rồi, ta leo lên giường ngã xuống, nhắm mắt lại.
“Thực xin lỗi, Linh Linh.”
“Không có việc gì. Loại chuyện này, ngươi lại đoán không được.” Mở mắt ra, nhìn Tiểu Tịch vẫn là tự trách.”Được rồi, nhanh thượng dược cho ta. Nữ nhân kia, thật đúng là ngoan độc! Không biết có thể hủy dung hay không a ”
Tiểu Tịch cau mày, tay cầm bông có chút run rẩy, “Linh Linh, muốn khóc liền khóc đi! Vai của ta có thể cho ngươi mượn dựa vào nga ”
“Ta đã khóc rồi, không có việc gì .”
“Linh Linh!” Nhỏ vô cùng nghiêm túc nhìn ta, lại bỗng nhiên tràn ra một nụ cười, “Nghẹn đối thân thể không tốt nga! Cẩn thận nội tiết mất cân đối. . . . . .”
Ta nhếch môi, cho nhỏ một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Một phen kéo nhỏ qua, cái trán để trên vai nhỏ. Chỉ chốc lát nước mắt đã ẩm cả quần áo nhỏ. . . . . .
“Hiện tại thống thống khoái khoái khóc đi, sau khi trở về cũng đừng ôm cha ngươi khóc a hắn sẽ hủy đi vương phủ đó.”
“Ngươi chỉ là muốn tránh cái này đi?”
“Bị ngươi phát hiện ”
Khóc mệt mỏi, Tiểu Tịch một bên thở dài “Loại chuyện này ta quả nhiên làm không được” một bên thật cẩn thận thượng dược cho ta.
“Tê —— đau! Ngươi nhẹ tay sẽ chết à! !”
“Người ta chả phải nói là không có kinh nghiệm rồi sao?” Tiểu Tịch giả bộ ủy khuất nhìn ta liếc mắt một cái, “Ta cũng không phải Độc Y phụ thân của ngươi. . . . . . Ngươi chuẩn bị khi nào thì trở về a?”
Ta có điểm không thích ứng đề tài đột nhiên chuyển biến, sửng sốt một chút.
“Ân, chắc nên đi trở về. . . . . .”
“Về sau nếu nhớ nương ngươi, có thể để nàng đến Mộc vương phủ. Ngươi ở nơi này, rất ủy khuất . Nếu lại có cái gì không hay xảy ra, ta như thế nào công đạo với cha ngươi nga!”
“Ách. . . . . . Không hay xảy ra? Ngươi cũng mong là có đi?”
“Người ta nào có ”
Một buổi chiều chấm dứt với ta cùng Tiểu Tịch vô bổ nói chuyện tào lao, kỳ thật ta biết, nhỏ đang dùng phương thức bạn thân an ủi ta. Còn rất dễ chịu, đến giờ ăn cơm chiều, ta đã có thể đem chuyện bị đánh ra mà cười nói.