Mặc Sắc Liên Y

Chương 41: Chương 41: Phiền Toái Đến Đây




CHƯƠNG 41: PHIỀN TOÁI ĐẾN ĐÂY

Ngày đó lúc sau, ta liền trốn tránh Vọng Nguyệt Kì, một tiểu quỷ lòng dạ thâm sâu như thế, không thể trêu vào, ta còn không thể không trốn sao? Đáng tiếc, sự thật chứng minh, ta quả nhiên trốn không nổi. Mặc kệ ta đi đến đâu, tiểu quỷ này tựa như oán linh vậy, cả ngày chuyển động bên người ta. Thêm nữa tại nơi không quen thuộc này, phạm vi hoạt động của ta giới hạn trong tiểu viện tử của mẫu thân cùng hoa viên phòng bếp linh tinh thôi, cho nên trên cơ bản chỉ cần ta vừa quay đầu, là có thể nhìn thấy tiểu quỷ kia cười hì hì rồi. Hạ nhân khác thấy ta cùng tôn thiếu gia quan hệ “thật là thân mật” , cũng liền khách khách khí khí với ta. Ở trước mặt mọi người, ta cũng cũng không dám vô lý với nó, mắc công người khác nói ta không biết tốt xấu, khiến cho công phẫn.

“Cáp, ngươi hiện tại chính là tiểu tiểu tỳ nữ lọt mắt xanh tôn thiếu gia nha. Một câu chuyện tình yêu cô bé lọ lem vượt qua thật mạnh trở ngại cùng vương tử bạch đầu giai lão cứ như thế triển khai!” Tiểu Tịch đầu ngửa lên, hai tay nắm lại để trước ngực, mắt như sao chợt lóe ra dạng con gái mê mẫn.”Sau đó vương tử phát hiện cô bé lọ lem kỳ thật là mĩ thiếu niên, mâu thuẫn hồi lâu, cuối cùng vì mĩ thiếu niên lê hoa đái vũ đau khổ cầu xin, cùng tự thân hừng hực dục vọng, hóa thành lang ăn y luôn, hết, ! Nga ha hả ha hả ”

Ta nắm chặt chén trà trên tay, cố nén xúc động muốn quẳng nát nó. “Ngươi có thể đi rồi, ta còn muốn đi mẫu thân với chơi cờ.”

“Ha hả, Linh Linh, ta nói với ngươi nga!” Tiểu Tịch nhích qua, “Ngươi cùng phụ thân ngươi, hấp dẫn nga!”

“Nga? Nói như thế nào?” Ta dường như không có việc gì nhấp một miệng trà.

“Hì hì!” Nhỏ che miệng cười trộm, “Ngươi kỳ thật có muốn biết không?”

“Không nói thì thôi !” Ta quay đầu không nhìn nhỏ.

“Được rồi mà! Ta nói là được. Phụ thân kia của ngươi nha! Mỗi ngày hé ra gương mặt ‘ oán phu ’, trên mặt viết ‘ ta thiệt là cô đơn ’——”

“Ngươi có thể đi rồi!” Thật sự là nghe không nổi nữa.

Ta đột nhiên đứng lên, còn chưa đi tới cửa, chợt nghe tiếng đập cửa làm lễ. Mở cửa ra, là một gã sai vặt lạ mặt.

“Sở Thu Linh?” Gã sai vặt bộ mặt cứng ngắc.

“Phải”

“Đại phu nhân gọi ngươi, theo ta đi một chuyến đi.”

Đại phu nhân?”Nga, hảo. Xin cho ta vào thu thập một chút, sẽ đi ngay.”

“Nhanh lên.”

Đáp ứng , ta đóng cửa lại.

“Tiểu Tịch, Đại phu nhân là ai a? Vì cái gì gọi ta?”

Ngẩng đầu lại thấy Tiểu Tịch vẻ mặt lo lắng.

” Đại phu nhân chính là nương của Vọng Nguyệt Kì, ta cũng chưa thấy qua mấy lần. Còn gọi ngươi đi, lai giả bất thiện a! Bất quá ngươi dù sao cũng là người của ta, nàng hẳn là sẽ nể mặt mũi ta. Tóm lại ngươi cẩn thận chút.”

Lòng ta lộp bộp một chút.

Nhiều ngày thế này, ta cảm thấy thiếu chút gì đó. Nếu đây thật sự là vở kịch cô bé lọ lem bình thường, sẽ xuất hiện bên thứ ba thúc đẩy hoặc gây trở ngại tình yêu phát triển hoặc là đại nhân vật phản diện. Quả nhiên, xuất hiện sao? Vị Đại phu nhân này, có phải chính là đại nhân vật phản diện trong truyền thuyết không mà? Nhưng mà mặc kệ ta có nguyện ý hay không, vẫn là phải đi.

Thật cẩn thận theo sát gã sai vặt mặt không chút thay đổi, đi tới một đoạn đường rồi tương đối lớn, mới vừa nhìn, có thể thấy nơi mẫu thân ở là cỡ nào hẻo lánh.

“Chờ.” Gã sai vặt vẫn luôn là mặt “béo phệ” bỏ xuống những lời này rồi liền vào phòng, để lại ta một mình khẩn trương.

Không biết Đại phu nhân là loại người gì a? Nguyện trời phù hộ ta. . . . . .

Rất nhanh, trong phòng truyền ra một tiếng “Tiến vào” . Ta cả kinh, vỗ vỗ ngực, ức chế trái tim đập quá nhanh một chút, đẩy cửa ra đi vào.

Bên trong bầu không khí yên tĩnh làm cho người ta khẩn trương, ta rất nhanh nhìn quét qua bốn phía một chút, cúi đầu nhìn đất.

Bên trong lấy màu tím làm chủ đạo, có thể thấy được chính là trên tường giữa hai câu đối treo một bức tranh phong cảnh siêu lớn. Vừa mới không cẩn thận nhìn thấy, phu nhân mặc tử y ngồi ngay ngắn bên trái nhuyễn tháp hẳn chính là nữ chủ nhân gian phòng này—— Đại phu nhân.

“Ngươi chính là Sở Thu Linh?” Chậm rãi vang lên.

“Dạ.”

“Ngẩng đầu lên.”

Đây là ý tứ gì? Nhìn xem hồ ly tinh câu dẫn con ngươi là bộ dáng gì sao? Bất quá không có biện pháp, tình thế mạnh hơn con người, dù không muốn thế nào cũng phải nghe theo.

Ngẩng đầu, phu nhân cách đó không xa đồng thời cũng giương mắt. Thản nhiên liếc ta một cái, chọn mi, buông khăn tay đang thêu gì đó trên tay xuống.

“Bộ dạng thật ra cũng thật xinh đẹp.”

Câu này hoàn hảo, không phải có gì đó khó nghe.

“Nghe nói, ngươi gần đây cùng tôn thiếu gia rất thân mật?” Nàng lại cầm kim trong tay, thêu gì đó lên khăn.

Nhanh như vậy vào chính đề ? Ta phải nói gì đây? Nói đứa con ngươi giống như da trâu quấn lấy ta? Nói ta ước gì quẳng nó đi? Hay là nói xin ngài thương xót, mau quản giáo quản giáo đứa con ngươi đi? Nếu ta nói như vậy, coi như thực ứng với câu “Đi thẳng vào, nằm đi ra”. Cho nên ta lựa chọn trầm mặc, nhưng mà cho dù như vậy ——

“Vả miệng.”

? !

Không đợi ta phản ứng lại, đã người bắt lấy từ phía sau, tiếp theo một người dáng vẻ là thị nữ đi đến trước mặt ta, thấy hoa mắt, cùng với tiếng “ba ba” rõ ràng, hai má của ta lập tức đau đớn như bị phỏng.

Vì cái gì? Vì cái gì đánh ta? Ta cũng không có làm sai cái gì a!

“Biết sai rồi sao?”

“Không biết!” Từ nhỏ đến lớn, ta đâu chịu nổi ủy khuất như vậy.

“Tiếp tục.” Nữ nhân cao cao tại thượng kia vô tình ra lệnh.

Ta hoảng sợ trợn to mắt, ra sức giãy dụa.”Không! Đừng!” Nhưng mà vô ích, tay của thị nữ kia đúng là sức lớn, mặc kệ đánh bao lâu vẫn là hữu lực như nhau. Người chung quanh đều bình tĩnh mà nhìn, giống như đang nhìn trình diễn nhàm chán đều có, biểu tình chết lặng.

Sợ hãi cùng ủy khuất vô biên vô hạn tràn lên, cuối cùng hóa thành nước mắt ấm ấm tràn mi mà ra. Mặt giống như đã muốn đau chết lặng , chỉ có một vị tanh tanh bắt đầu tràn ra ở miệng. Chảy máu. . . . . . sao? Thật sự là thiệt thảm! Rõ ràng cái gì cũng chưa làm, cũng bị đối đãi như vậy, hạ nhân thời cổ thật sự không được coi là người mà. . . . . .

“Lúc này biết sai chưa?” Thanh âm lạnh như băng khiến kẻ khác sợ hãi lại vang lên.

Dừng lại à? Hai lần hành hình cũng có thời gian thở sao?

“Còn thỉnh. . . . . . Khụ, phu nhân minh kì.” Không có ai phía sau, ta lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Đại khái là cảm thấy trừng phạt ta đủ rồi, Đại phu nhân phóng nhẹ ngữ khí.”Ta cũng không phải cố ý làm khó ngươi, chính là nô tài nên có quy củ của nô tài. . . . . . Cúc Nhi, nói với bé ấy đi.”

“Dạ, phu nhân.”

Thị nữ vừa rồi khí lực rất lớn kia lại đứng trước mặt ta, ta theo bản năng run lên.

“Thứ nhất, chủ tử hỏi, làm nô tài nhất định phải trả lời. Thứ hai, không thể tự xưng ‘ ta ’ trước mặt chủ tử, phải xưng là ‘ nô tài ’ hoặc ‘ nô tỳ ’. Thứ ba, nhất định phải tôn trọng chủ tử!”

“Biết sai rồi?”

“Dạ, nô tỳ biết sai.” Cười khổ.

“Nhớ kỹ thân phận nô tài của mình, không nên có ý tưởng không nên có. . . . . .” Dừng một chút, “Hiểu chưa?”

“Dạ, nô tỳ hiểu được.”

“Đi xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.