CHƯƠNG 40: TÊN TIỂU QUỶ THÍCH BÁM LẤY NGƯỜI KHÁC
Đây là lần thứ mấy ?
Ta vô lực nhìn tiểu quỷ bên người, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
“Tiểu Linh ” Tiểu quỷ bắt đầu làm nũng.
Không nhìn.
“Tiểu Linh ”
Tiếp tục không nhìn.
“Tiểu Linh ” Tiểu quỷ có tinh thần chết tiệt bám riết không tha.
“Đủ rồi! Ngươi đang chiêu hồn à?” Ta đột nhiên ngồi dậy, đối diện trợn mắt nhìn tiểu quỷ đang nhàn hạ thoải mái nằm trên cái giường thuộc về ta.
Đúng, đây là giường của ta. Tiểu quỷ này hiện tại đang nằm trên giường của ta! Còn cười đến như vậy! ! Đây là lần thứ mấy ? A? Đây là lần thứ mấy ! Từ khi ta ở lại Vọng Nguyệt bổn gia, đã có mười ngày rồi , tiểu quỷ kêu Vọng Nguyệt Kì này, cũng dính lấy ta mất một tuần. Khác ta không nói gì, ban ngày nó có bám ta thế nào, đến thời gian đi học cũng sẽ biến mất một chút, làm cho ta thở ra, để người khác chịu không nổi chính là buổi tối thật vất vả đuổi nó đi, buổi sáng hôm sau tỉnh lại cư nhiên đã nhìn thấy khuôn mặt của nó! Trời ạ, nơi này của ta tốt xấu cũng coi như khuê phòng của cô nương nhà người ta đi? Nó là vào bằng cách nào?
Vọng Nguyệt Kì giả bộ ủy khuất nhìn ta, đôi mắt thật to tròn tròn lấp la lấp lánh, phấn thần bĩu ra, quả nhiên là thanh tú như hoa. . . . . . Đáng tiếc, gặp phải ta đây không hiểu phong tình.
Ta nhẹ dụi mắt, ngáp một cái nho nhỏ, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời còn sớm, nằm xuống, đắp chăn kỹ.
“Tiểu Linh ”
“Im lặng! Nếu không ta đá ngươi xuống.”
Tiểu quỷ lập tức không có thanh âm, qua một lát, ngay khi ta sắp ngủ, nó đã trườn lại. Đầu tiên là thân mình dán vào sau lưng ta, tiếp theo đầu để sát gáy của ta, sau đó một tay đưa lại ôm lấy thắt lưng của ta. Vốn định không nhìn gì hết, nhưng mà nó một hít một thở không khí chung quanh quấy rầy thần kinh của ta nghiêm trọng.
Đáng chết! Tim đập bắt đầu nhanh không thể khống chế.
“Không cần dựa vào gần như vậy, ta ngủ không được.” Nói xong, ta xích vào phía trong giường.
Tay trên lưng căng thẳng, không tiếng động ngăn động tác của ta, lời nói kế tiếp của Vọng Nguyệt Kì làm cho cơ thể của ta cứng đờ.
“Tiểu Linh, ta phát hiện một bí mật.”
Lòng ta lộp bộp một chút.
“Cái gì. . . . . . Bí mật?”
Nó phát hiện cái gì? Chẳng lẽ là. . . . . . thân phận của ta? Phát hiện ta là đứa con của Vọng Nguyệt Mộng? Mấy ngày này, ta quả thật cùng mẫu thân quá mức thân mật . Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
“Tiểu Linh, ngươi, đang khẩn trương?” Người sau lưng khẽ cười một tiếng, làm ta nổi da gà ầm ầm.
“Sao có thể?” Ta ngầm nắm chặt tay.
“Muốn biết sao không?” Nó thổi khí bên tai ta, ngữ điệu kia, cực kỳ giống mèo đùa giỡn chuột.
Ta trầm mặc.
“Tiểu Linh, ngươi nam phẫn nữ trang, có mục đích gì?” Thanh âm nháy mắt liền lạnh xuống.
Vừa dứt lời, nó bỗng nhiên cầm giữa hai chân ta. . . . . . bộ vị chỉ có ở phái nam kia! Ta cả người run lên, trong óc trống rỗng.
“Buông tay!” Hảo dọa người, nơi tư mật như vậy. . . . . .
“Trả lời ta.” Thanh âm lạnh như băng. Cùng lúc đó, lực đạo trên tay tăng thêm .
“Tê ——” ta hít một hơi khí lạnh.
Bộ phận nam tính này thật đúng là yếu ớt“Ta nói ta nói!” Đầu óc lập tức xoay tròn .”Ta mới ra sinh liền sinh bệnh nặng, một vị cao tăng đắc đạo nói ta phải nam phẫn nữ trang mới có thể khu trừ bệnh ma, sau khi thành niên mới có thể khôi phục thân nam nhi. . . . . . Cho nên, cho nên. . . . . . Ta không phải cố ý.”
Nói xong lời cuối cùng ta càng ngày càng nhỏ tiếng, bản thân cũng chưa tin tưởng có thể lừa gạt được. Ta như thế nào nghĩ ra lời nói dối ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng sẽ không tin này hả? Hẳn là nên đổi một lý do khác mới đúng a! Làm sao bây giờ? Ta sẽ không bị đuổi ra chứ?
“Thật không?” Nó dừng một chút, “Vậy, ta đã biết bí mật này có ảnh hưởng gì với ngươi không?”
“Chắc là. . . . . . Không có.”
Không phải đâu? Nó tin?
Vọng Nguyệt Kì nhào qua phía ta, lại ôm ta.”Tiểu Linh, ta làm ngươi đau sao?”
“Cũng không sao. . . . . .”
Nói thật, ta sợ hãi . Lúc trước nhìn thấy nó, ta thực giật mình, đứa nhỏ lớn lên ở nơi vọng tộc này thế nhưng có thể đơn thuần như thế, thật sự là rất khó có được. Nhưng mà ta sai lầm rồi, sao mà đơn thuần nổi? Nó chỉ là che dấu khá tốt mà thôi.
“Bất quá, cho dù Tiểu Linh là nam hài, cũng phải gả cho ta nga!”
Gì?
Ta một phen đẩy nó ra, lại ngồi xuống, không dám tin nhìn nó.
Lại là một tên GAY! Có lầm hay không? Nơi này không lo lắng vấn đề hậu đại sao? Như thế nào một đám đều thích nam nhân?
“Cha nương ngươi sẽ không đồng ý đâu.”
“Tiểu Linh đang thay ta lo lắng sao?” Nó cười đến thực lấp lánh.
Thiên tài thay ngươi lo lắng! Ta trừng mắt nhìn nó.
“Không quan hệ, ta sẽ cố gắng vì hạnh phúc của chúng ta.”
Trời ạ, ai tới nói cho ta biết đây không phải sự thật đi?