Ngày gần đây, kinh đô truyền lưu một việc như vầy. Không biết là công tử tuấn tú nhà ai, chiếm mất tâm của cầm sư Tiểu Ngọc. Nhưng mà lại là hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Đồ hại Tiểu Ngọc hại tương tư thành bệnh, từ đây vi y tiêu đắc nhân tiều tụy, hôm qua kiều dung chuyển bệnh nhan.
(người ngày một tiều tụy, dung nhan (gương mặt) xinh đẹp chuyển thành bệnh nhan (mặt bệnh)
Chỉ là Mặc Uyên đang được Tiểu Ngọc trên giường bệnh thời khắc nhớ thương kia, đã cùng Dạ Hoa rời khỏi kinh đô, đi tới Khảm Châu quốc, đó Liễu Chiếu Bân trở về.
Sau đó, Tiểu Ngọc không còn có gặp lại Mặc Uyên, tưởng niệm, ở trong mộng đi. (ý là mất trong khi ngủ)
Trong Đại Tử Minh Cung, Yên Chi đã trở thành Dực Quân hơn một vạn năm, trên mặt mất đi hồn nhiên, cô lúc này, đã có khí chất thân là quân chủ nên có. Chỉ là, cô lại càng thêm cô tịch.
Một thân trường bào màu đen, viền vải lụa màu đỏ như máu, mặc trên người Yên Chi, làm toàn thân cô càng cảm giác lãnh diễm. Yên Chi đứng trong viện, nhìn cái nơi đã từng có phụ quân và cùng các vị huynh trưởng, không khỏi cảm thán, lúc trước tại sao chưa từng có cảm thấy Đại Tử Minh Cung hoang vắng như thế? Gió thổi tới, làm lòng cô phát run. Nơi này an tĩnh, đến âm thanh lá rụng cũng nghe rành mạch. Có đôi khi, cô cực kyq không hiểu, vì cái gì mà phải ở nơi này?
Trong không khí truyền đến khí tức không thuộc về Đại Tử Minh Cung đánh gãy ưu tư của Yên Chi, Yên Chi ngưng mi, lắc mình tránh thoát trường kiếm đâm tới.
Đây là khí tức của Thiên tộc? Yên Chi bình tĩnh đứng đó, nhìn hắc y cách mình năm bước xa, chỉ lộ ra hai con mắt tiên nhân.
Yên Chi tuy là nữ tử, lại từ nhỏ đã chịu dạy dỗ nghiêm khắc của Kình Thương, từ khi hiểu chuyện tới nay thì theo Kình Thương quơ đao múa kiếm. Tám vạn năm trước, trong trận chiến giữa Dực Giới và Thiên tộc, Yên Chi càng là tướng lãnh chủ lực duy nhất.
Yên Chi biến ra trường kiếm của cô, chỉ vào hắc y nhân: “Ngươi là ai?”
Hắc y nhân không nói chuyện, lấy kiếm lao thẳng tới Yên Chi. Chỉ là còn chưa tới gần Yên Chi, bên cạnh lại đột nhiên vụt ra lửa lớn, bay vây quanh hắn tại chỗ.
“A!” Hắc y nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, ống tay áo ả đã bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa của Hỏa Kỳ Lân đốt, ả sợ tới mức vội vã đem quần áo ngoài lột ra. Nhưng tay ả vẫn bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa làm bỏng, một vết thương xấu xí được khắc trên mu bàn tay.
Yên Chi nhìn hắc y đã cởi ra, lộ ra khuôn mặt chân thật của nữ tử. Nữ tử này cô chưa bao giờ gặp qua, vì sao tới giết cô?
Tố Cẩm thấy ả đánh không lại Yên Chi, càng đấu không lại Hỏa Kỳ Lân kia, nên chỉ có thể vung tay rắc một ít bột vàng rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Chỗ tay trái Tố Cẩm bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa đốt vô cùng đau, đều do ả tham lam! Kình Thương chỉ bảo ả tới giết Ly Oán, ả lại nghĩ nếu mà giết luôn Yên Chi, vậy tu vi Kình Thương sẽ càng tăng lên, như vậy Mặc Uyên sẽ ít đi một phần sinh cơ.
Yên Chi lập tức lập kết giới quanh thân mình và Hỏa Kỳ Lân, đợi bột màu vàng biến mất, kết giới thu hồi xong, cô đã sớm đã không thấy bóng dáng kia.
Yên Chi nhìn về phía Hỏa Kỳ Lân, trong lòng tràn đầy nghi hoặc: “Hỏa Kỳ Lân, thời điểm nhị ca tại vị, đã chọc tới người nào của Thiên tộc sao?” Cô nói “chọc”, ý chỉ Ly Cảnh sương sớm tình duyên, phụ vị nữ tử nào của Thiên tộc, chọc đến nỗi ả đó chạy đến trả thù.
Hỏa Kỳ Lân vội vàng lắc đầu, vì chủ nhân của mình biện giải trong sạch: “Không không không! Tuy rằng lúc trước chủ nhân quả thật rất hoa tâm, nhưng mà từ khi quen biết Điệp Phong thượng tiên ở Côn Luân Hư, ngài đã không bao giờ đi tìm những người khác… Kia, cái kia…”
Yên Chi sửng sốt, theo sau nói: “.…Phải, ta vậy mà đã quên. Lần đó đi Phàm Giới nhìn huynh ấy, huynh ấy đã cùng Điệp Phong thượng tiên ở bên nhau…”
Hỏa Kỳ Lân thấy cảm xúc Yên Chi trùng xuống, lo lắng gọi: “Dực Quân….”
Yên Chi miễn cưỡng cười với Hỏa Kỳ Lân, nói: “Không sao, ta chỉ là hâm mộ nhị ca. Nhưng nếu huynh ấy có thể hạnh phúc, thì cả đời ta bị nhốt ở Đại Tử Minh Cung cũng không có gì.”
Sau khi cảm khái xong, Yên Chi cũng không hề nghĩ nhiều, xoay người chậm rãi đi trở về tẩm cung của cô. Đến lúc, nên ngủ rồi.
Chỉ là Yên Chi mới ngủ mới hai canh giờ, liền bị một thị vệ đánh thức.
Mặc quần áo xong, Yên Chi mang theo ủ rũ ngồi ở trên ghế đầu, nhàn nhạt hướng tới người quỳ rạp trên đất phía dưới, hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao lại hoảng loạn như thế.”
Không đợi thị vệ đáp lời, Yên Chi híp mắt lại, nói: “Bổn quân sao lại chưa gặp ngươi bao giờ?”
Thân thể thị vệ kia run rẩy, hoảng hoảng loạn loạn bẩm báo: “Dực… Dực Quân, thuộc hạ được Dực Quân tiền nhiệm phái đi trông coi nơi Cực Hàn. Vừa rồi… vừa rồi địa lao ở Cực Hàn đã xảy ra chuyện, thuộc hạ không dám giấu giếm, vội vã chạy tới báo.”
“Nơi Cực Hàn?” Yên Chi nhíu mày: “Đó là chỗ nào?”
Thị vệ đem đầu gắt gao dán trên mặt đất: “Là… nơi Dực Quân tiền nhiệm giam giữ Đại hoàng tử….”
Yên Chi chợt đứng dậy, quát to: “Ngươi nói cái gì?”
Thị vệ run rẩy hô to: “Thuộc hạ không dám nói dối! Lúc Dực Quân tiền nhiệm đăng cơ, Đại hoàng tử đã bị nhốt ở nơi Cực Hàn.”
Yên Chỉ cả kinh lui về phía sau một bước, nhịn không được dùng tay chống tay vịn trên chỗ ngồi: “Ngươi vừa mới nói, nơi Cực Hàn xảy ra chuyện.… Là ra chuyện gì?”
Thị vệ do dự chốc lát, mới thật cẩn thận nói: “Vừa rồi có một nữ tử, xông vào nơi Cực Hàn, đã, đã giết Đại hoàng tử….”
Yên Chỉ lúc này rốt cuộc chịu đựng không nổi nữa, trực tiếp ngã ngồi trên ghế, suy nghĩ phóng không trong chốc lát sau mới nhẹ giọng nói: “Ngươi đi, gọi Hỏa Kỳ Lân tới gặp ta.”
Trên quan đạo rộng lớn, hai con ngựa lần lượt chở Mặc Uyên và Dạ Hoa, lảo đảo lắc lư, rõ ràng là đi Khảm Châu quốc cứu người, lại bộ dạng giống như chuẩn bị vui chơi tứ phương.
Mặc Uyên nói: “Không phải đi cứu Liễu Chiếu Bân sao? Tại sao lại nhàn nhã như vậy?” Ngài rất nhiều lần muốn vung roi ruổi ngựa, đều bị Dạ Hoa kéo dây cương lại.
Trong tay Dạ Hoa không chỉ có dây cương của con ngựa dưới thân mình, còn có cương ngựa của Mặc Uyên. Dạ Hoa vui vẻ cười nói với Mặc Uyên: “Muốn cùng huynh từ từ hưởng thụ đường xá.”
Mặc Uyên trong lòng ấm áp, liền không hỏi nữa. Ngài vốn dĩ muốn sớm ngày cứu Liễu Chiếu Bân ra, như vậy Dạ Hoa cũng có thể có công đạo đối với mẫu thân Phàm Giới của y. Nhưng nếu Dạ Hoa không vội, ngài cũng không vội.
Hai người tiếp tục chầm chậm theo con ngựa lắc lư. Dạ Hoa nhìn phía trước dần dần kéo gần khoảng cách với một thành nhỏ, cau mày nhìn về phía Mặc Uyên: “Huynh khi đó, có phải đi lãnh phạt hay không?”
Mặc Uyên sửng sốt, không nghĩ tới Dạ Hoa sẽ đột nhiên nói lên cái này. Rồi sau đó cười gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: “Ừm, nhưng Thiên Quân chỉ để ta chịu một ngày lôi hình.”
Dạ Hoa lại không để ý tới lời nói trấn an Mặc Uyên, rũ mắt nói: “Một ngày…. Nếu dựa theo phép tính Thiên cung, ta cùng với huynh tách ra còn chưa tới một ngày…” Dạ Hoa biết, Mặc Uyên vẫn chưa chịu xong lôi hình, sợ rằng biết mình có nguy hiểm, cưỡng bức chống đỡ xông ra trận lôi hình.… Cho nên khi đó mới có sắc mặt tái nhợt, một dáng vẻ bị trọng thương.
Dạ Hoa nâng lên tay trái chính mình, nhìn cổ tay bình thường trống trơn, nhưng thời khắc mình nguy hiểm, nơi đó lại lóe một vòng hồng quang, nói: “Mặc Uyên, ta muốn học thuật pháp này.”
Mặc Uyên cũng đem tầm mắt đặt ở cổ tay trái Dạ Hoa, cười đáp: “Được. Chờ khi đệ về thiên cung, ta dạy cho đệ.”
Dạ Hoa gật đầu đồng ý. Y kỳ thật càng muốn để Mặc Uyên đem thuật pháp này cởi đi, chỉ là y biết Mặc Uyên tất nhiên sẽ không chịu, liền nghĩ y cũng lập ra một cái ở trên cô tay Mặc Uyên, như vậy, y cũng có thể khi Mặc Uyên nguy nan đúng lúc kịp thời hiện thân.
Nhưng, thời khắc Mặc Uyên gặp được nguy nan, vẫn là không cần xuất hiện thì hơn
Lúc Tố Cẩm thành công giết được Đại hoàng tử Dực tộc Ly Oán, Kình Thương trong Đông Hoàng chuông nháy mắt cảm thấy tu vi mình tăng nhiều, nói vậy không cần được bao lâu, ông ta đã có thể đi ra ngoài. Nghĩ vậy, Kình Thương nhịn không được cất tiếng cười to, tiếng cười của ông ta quanh quẩn trên sông Nhược Thủy, chỉ là lão thổ địa thường chui tới chui lui ở trên mặt đất, lại không biết vì sao, vẫn luôn không chịu hiện thân.
Kình Thương điên cuồng cười to đột nhiên cảm nhận được bên ngoài có một cổ khí tức của Dực tộc, Kình Thương híp mắt nói: “Yên Chi?”
Yên Chi một thân áo đen đứng ở bờ sông Nhược Thủy, bi thương mà bất đắc dĩ đáp lại nói: “Phụ quân….”
Kình Thương trong Đông Hoàng chuông lộ ra một có chút cười ấm áp, mềm nhẹ nói: “Yên Chi, ngươi biết phụ quân ít ngày nữa sẽ có thể thoát ra ngoài, tới đây để nghênh đón ta sao?”
Phấn mặt nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải. Yên Chi là tới khuyên nhủ phụ quân.”
“Khuyên nhủ?” Kình Thương cười nhạo: “Yên Chi, ngươi có phải bị nhị ca vô dụng của ngươi dạy hư không?”
“Phụ quân!” Nghe Kình Thương nhắc tới Ly Cảnh, tâm Yên Chi càng như đao cắt: “Người vẫn luôn là phụ quân mà Yên Chi sùng kính nhất, nhưng Yên Chi như thế nào cũng không thể ngờ được, người vậy mà sẽ gieo huyết cổ lên người ba huynh muội chúng con! Nhị ca may mắn tránh được một mạng, nhưng đại ca thì sao! Phụ quân, chúng con không phải con cái của người sao?”
Nói đến chỗ đau, Yên Chi nước mắt không ngừng trào ra. Trước khi đến sông Nhược Thủy, cô đã tìm Hỏa Kỳ Lân mà biết toàn bộ chân tướng, còn đi nơi Cực Hàn nhìn đại ca.… cô như thế nào cũng không thể ngờ được, hại cô cửa nát nhà tan, vậy mà là phụ thân của chính mình!
“Chính là bởi vì các ngươi đều là con của ta! Cho nên mới phải hy sinh vì ta!” Kình Thương nói từng câu từng chữ truyền vào tai Yên Chi, đập vào trái tim cô.
Yên Chi tuyệt vọng, đối với phụ quân này hoàn toàn tuyệt vọng. Cô vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, ánh mắt dần dần trở nên lạnh nhạt: “Phụ quân yên tâm, con sẽ không để người như ý nguyện. Mong phụ quân, tha thứ nữ nhi bất hiếu.”
Yên Chi xoay người từng bước một rời khỏi Nhược Thủy, Kình Thương trong Đông Hoàng chuông lại không nói thêm câu nào nữa, chỉ là từ từ nhắm hai mắt. Tất cả sự điên cuồng vừa rồi không còn nữa, Kình Thương lúc này, lần đầu tiên có bộ dạng bình thường. Không có hùng tâm, không có điên cuồng, chỉ là một phụ quân yêu con gái.
Chỉ là trong chốc lát sau, Kình Thương mở hai mắt, trong mắt lại tràn đầy điên cuồng. Tuy rằng ông ta yêu con gái, nhưng ông ta càng yêu hùng tâm của ông ta hơn!