Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 42: Chương 42: Chương 41




Sau khi Yên Chi rời khỏi sông Nhược Thủy, lao thẳng tới trước Lăng Tiêu Điện. Hành lễ với Thiên Quân xong, liền nói trắng ra mục đích chuyến này: “Năm đó phụ quân ta dùng Đông Hoàng chuông muốn hủy thiên diệt địa, là Thiên tộc tôn thần Mặc Uyên dùng chính mình nguyên thần tế Đông Hoàng chuông, mới tránh được thảm họa này. Nhưng ta không ngờ rằng, hiện giờ vậy mà có người Thiên tộc, không tiếc đem nguyên thần mình cùng nguyên thần Dực tộc dung hợp, còn đột ngột xâm nhập vào nơi Cực Hàn của Dực Giới, giết hoàng huynh ta, muốn thả phụ quân ở Đông Hoàng chuông ra!”

Thiên Quân khiếp sợ, ông ta từ trên long ỷ đứng lên, trừng mắt hạ đầu, hỏi Yên Chi: “Ngươi nói cái gì? Là ai dám làm như thế? Còn có Kình Thương, tình huống bây giờ ra sao?”

Yên Chi chắp tay trả lời: “Yên Chi cũng không biết người đó là ai, nhưng đã xác định là nữ tử Thiên tộc. Còn có, ta vừa nãy đã đến sông Nhược Thủy, xác nhận.… phụ quân ta, sắp thoát ra rồi.”

Thiên Quân nghe được một câu cuối cùng ─ Kình Thương sắp thoát ra rồi! Tức khắc hoảng hốt lên, vội vàng sai người đến Thái Thần Cung mời Đông Hoa Đế Quân tới, hơn nữa mệnh lệnh chúng tiên quân đến đại điện cùng thương nghị việc này.

Nhưng chúng tiên quân đều tới rồi, Đông Hoa Đế Quân lại chậm chạp không thấy, người đi thỉnh Đế Quân cũng chưa trở về. Thiên Quân tuy rằng tại vị mấy chục vạn năm, nhưng khi có một quyết định trọng đại, đều sẽ có Đế Quân ở một bên trong tối ngoài sáng cho ra quyết định. Lúc này Đế Quân không ở đây, Thiên Quân trong lòng có chút không hiểu.

Nhưng mà chúng tiên quân đều đã tới rồi, luôn không thể cứ chờ như vậy. Thiên Quân nghĩ nghĩ, để Yên Chi đem chuyện này nói lặp lại lần nữa.

Yên Chi lĩnh mệnh, liền nói lại lời vừa nãy lần nữa, đợi cô nói xong, đại điện một mảnh yên lặng, chúng tiên quân đều trừng lớn đôi mắt, trong lòng hoảng loạn.

Làm sao bây giờ? Kình Thương cái đại ma đầu này sắp thoát ra ngoài rồi, chẳng lẽ muốn để chiến thần Mặc Uyên lại tế nguyên thần một lần nữa sao?

Một bên Liên Tống hoàn hồn lại trước, hỏi Yên Chi: “Ngươi vừa mới nói, là nữ tử Thiên tộc xâm nhập vào nơi Cực Hàn của Dực Giới, giết hoàng huynh ngươi?”

Yên Chi gật đầu: “Ả tu vi chỉ là thượng tiên, lại vào Dực Giới còn có thể sử dụng thuật pháp, sợ là dùng bí thuật. Đến nỗi hoàng huynh ta, huynh ấy bị giam giữ ở nơi Cực Hàn, tứ chi đều bị trói chặt trên trụ băng, không có bất luận năng lực gì chống cự.… Cho nên mới….”

Yên Chi dừng một chút tiếp tục nói: “Nhưng kia cũng không xem như bí thuật, chỉ là hiện giờ không có người sẽ dùng, cho nên cũng cực kì ích nhắc tới, đến nỗi hiện giờ tiểu bối cũng không biết. Ta cũng là lên làm Dực Quân, mới biết được bí thuật này.”

Liên Tống gật đầu, trong lòng không ngừng suy đoán đến tột cùng là ai to gan như thế, một bên còn thất thần tiếp tục nghe Yên Chi nói: “Đúng vậy, dưới giai phẩm thượng thần, chỉ cần lấy nguyên thần của một người trong Dực tộc dung hợp cùng nguyên thần của chính mình, là có thể thi triển thuật pháp ở Dực Giới… Chỉ là sau đó, sẽ không còn là người của Thiên tộc chân chính.”

Yên Chỉ lạnh lùng nói tiếp: “Cũng không phải là người của Dực tộc chân chính.”

Cái bí pháp này hại người hại mình, là lúc trước Tứ Hải Bát Hoang còn ở thời kỳ hỗn chiến, vì công đánh Đại Tử Minh Cung, các tiền bối sáng lập thuật pháp. Chỉ là lúc ấy người làm như thế, có thể xưng là trung thành chi sĩ, người anh dũng. Bọn họ vì tộc nhân mình, không tiếc từ bỏ thân phận của mình! Nhưng hiện tại thi triển thuật pháp này, chỉ có thể là tội nhân!

Liên Tống không nghĩ ra được là ai làm, liền nói: “Nếu nguyên thần ả đã không thuần, không bằng đem thượng tiên phẩm cấp nữ tiên đều gọi tới, từng bước từng bước phân rõ, tìm ra cái kẻ đầu sỏ gây tội này, phòng ngừa ả lại làm ra chuyện gì.”

Yên Chỉ nói: “Không cần như thế, ta không chỉ đã gặp được dung mạo nữ tiên này, hơn nữa tay trái nữ tiên kia bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa gây thương tích, vết sẹo này không thể xóa được!”

Sau qua ba tòa thành, thì có thể đi vào biên cảnh Khảm Châu quốc. Lúc này Dạ Hoa và Mặc Uyên đang ngồi ở một khách điếm ăn cơm, tạm nghỉ ngơi xong, liền đi dạo quanh ở thành nhỏ này. Buổi tối ở khách điếm nghỉ một đêm, ngày mai lại tiếp tục xuất phát.

Trong lòng hai người Dạ Hoa và Mặc Uyên đều vô cùng thích ý, bọn họ xuất phát từ kinh đô, đã đi ba bốn tháng rồi, mỗi ngày đổi một chỗ du ngoạn. Nếu là chỗ nào đó có nhiều thứ thú vị, liền dừng lại thêm mấy ngày, như thế cũng coi như là du sơn ngoạn thủy hết Phàm Giới. Huống chi, cùng mình đồng du, còn là người quan trọng nhất trong lòng.

Dạ Hoa cười nhạt hồi tưởng ba bốn tháng vui thích này, hóa ra lại là những ngày tháng thoải mái và an nhàn nhất đối với y trong tám vạn năm qua.

Mà đối diện Mặc Uyên lúc này lại bất chấp vui vẻ, từ cửa sổ nhìn về phương hướng sông Nhược Thủy, nhíu mày.

Hơn vạn năm… Kình Thương, ngươi vẫn là sắp thoát ra….

Tố Cẩm chung quy vẫn bị mang lên đại điện, băng gạc trắng trên tay trái làm lóa mắt người. Tố Cẩm trấn định đứng ở kia, nhẹ nhàng thi lễ với Thiên Quân: “Tố Cẩm tham kiến Thiên Quân.”

Tố Cẩm không phải không nghĩ tới trốn, ả chỉ là một tiểu tiên, có thể chạy trốn tới nơi nào chứ? Hiện tại, có thể che chở ả, chỉ có Thiên Quân!

Yên Chỉ lạnh lùng mà nhìn Tố Cảm giả dạng thanh nhã: “Chính là ả, xông vào Đại Tử Minh Cung ta, giết hại hoàng huynh ta, muốn thả Kình Thương ra!”

Tố Cẩm lập tức quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, sắc mặt khẩn cầu xúc động: “Thiên Quân! Tố Cẩm làm như vậy, là có nguyên nhân! Tố Cẩm tuyệt đối không có ý nghĩ hại thương sinh, chỉ là Tố Cẩm, không thể không làm như vậy!”

Thiên Quân nhìn Tố Cẩm như thế, tuy rằng không đành lòng, nhưng các vị tiên quân đều ở đây, ông ta khó mà nói lên lời.

Liên Tống lạnh lùng nói: “Tố Cẩm, vô luận ngươi làm như vậy là có lý do gì, hiện giờ đã là ra một sai lầm lớn rồi!”

Tố Cẩm còn muốn nói cái gì nữa, lại bị một âm thanh khác đánh gãy.

“Tam điện hạ nói không sai.” Đông Hoa Đế Quân khoan thai tới muộn, lãnh lệ mà nhìn Tố Cẩm nói: “Ngươi không chỉ có tâm tư muốn thả Kình Thương, thế mà còn đánh ngất thổ địa sông Nhược Thủy, nếu không phải bổn quân có thể phát hiện sông Nhược Thủy có dị động, đến lúc đó không có người tới bẩm báo, sợ là chờ đến Kình Thương giết đến trước đại điện này, chúng ta mới biết được việc đó!”

“Không, không phải, nếu là, ta….” Tố Cẩm sốt ruột mà nhìn Thiên Quân.

Thiên Quân không đâu để ý tới Tố Cẩm, mà là bước nhanh qua phía Đông Hoa, mang theo kích động nói: “Đế quân tới muộn như vậy, chính là vừa mới đi qua Nhược Thủy sao?”

Đối mặt Thiên Quân, Đông Hoa sắc mặt hơi hòa hoãn chút, gật đầu nói: “Nếu tình hình Nhược Thủy nguy cấp như thế, sợ là có biến hóa, các ngươi ở đây liệu lý việc này đi, ta đi khâm điểm cho binh lính trước, đến trước sông Nhược Thủy để chuẩn bị.” Đông Hoa nói xong, xoay người rời khỏi đại điện.

Thiên Quân nhất thời nghẹn lời, tại sao là Đế Quân xuất ngựa? Vì sao không để Mặc Uyên đi? Nhưng lại muốn mở miệng hỏi, thân ảnh Đông Hoa đã sớm biến mất.

Liên Tống cảm thấy để Đế Quân một mình đi tới Nhược Thủy không tốt, chuyện Tố Cẩm vẫn muốn nhanh chóng giải quyết. Liền trực tiếp bước ra khỏi hàng xin chỉ thị: “Thiên Quân, nhi thần cho rằng, Tố Cẩm hẳn là phán phạt Tru Tiên Đài, còn chịu lôi hình cả đời!” (nhất Tam thúc nhá (^-^)

Tố Cẩm lúc này mới sợ hãi, nếu mà xuống Tru Tiên Đài, ả nào còn có mạng đi chịu lôi hình?

“Không!” Tố Cẩm quỳ bò tới bên chân Thiên Quân, khóc hô: “Thiên Quân! Thiên Quân, Tố Cẩm làm như vậy là có nguyên nhân, chỉ có thể nói cho một mình Thiên Quân nghe. Cầu Thiên Quân cho Tố Cẩm cơ hội một lần, nghe Tố Cẩm giải thích…”

Thiên Quân có chút khó xử, nhưng nhìn các vị tiên quân, vẫn quyết định cúi đầu đẩy Tố Cẩm ra. Chỉ là một khắc ông ta cúi đầu kia, lại nhìn thấy khẩu hình Tố Cẩm hai chữ “Dạ Hoa”

Thiên Quân nhíu mày, lập tức vẫy lui mọi người: “Toàn tộc Tố Cẩm vì Thiên tộc mà chết, cô nhi của họ… Sợ rằng việc này thực sự có nguyên nhân gì đó, bổn quân trước hết nghe xem cũng được.”

Chúng tiên quân tưởng tượng đến lúc đó vì Thiên tộc mà toàn tộc Tố Cẩm tộc bị diệt, không khỏi gật gật đầu, để nhìn xem ả làm như vậy là nguyên nhân gì.

Đợi chúng tiên quân đều lui ra, đại điện chỉ còn lại Thiên Quân và Tố Cẩm, Tố Cẩm vội vàng đem nguyên nhân làm như vậy báo cho Thiên Quân.

“Ngươi nói cái gì?” Thiên Quân kinh hãi, không thể tin được: “Ngươi vừa mới nói như vậy, là thật sự sao?”

Tố Cẩm nhanh chóng gật đầu: “Thiên chân là thật, Thiên Quân cũng biết, Tố Cẩm vẫn luôn rất thích Dạ Hoa, cho nên nhịn không được mà đi Phàm Giới tìm Dạ Hoa, lại không ngờ rằng, Mặc Uyên thượng thần cũng ở đó, hắn cùng Dạ Hoa hóa thành phàm nhân, thế nhưng.… Thế nhưng, ở một chỗ hôn nhau!”

Thiên Quân giương miệng, nhất thời không biết muốn nói gì. Mặc Uyên cùng Dạ Hoa vậy mà, vậy mà…. Tuy rằng Tố Cẩm lần nữa cường điệu thân phận phàm nhân của Dạ Hoa hiện giờ…. nhưng Thiên Quân sống lâu như vậy, tại sao không biết, lấy tâm tính Mặc Uyên, nếu không phải Dạ Hoa cũng có ý này, Mặc Uyên như thế nào mà có thể….

Tố Cẩm vội vàng nói tiếp: “Cho nên Tố Cẩm nghĩ, không thể để Mặc Uyên thượng thần, huỷ hoại tất cả của Dạ Hoa. Liền nghĩ, nếu mà Kình Thương thoát ra, Mặc Uyên nhất định sẽ lại một lần nữa tế nguyên thần của mình, như vậy, đến lúc đó hết thảy đều bình an không có việc gì!”

Thiên Quân bị thanh âm của Tố Cẩm làm hoảng hồn, ngơ ngác nhìn Tố Cẩm, nhẹ giọng nói: “Tố Cẩm, ngươi tự sát đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.