Mặc Thần

Chương 7: Chương 7: phong ấn thần cổ




Sau khi đọc xong lá thư ngắn gọn xúc tích của vụ ngân gửi cho ta, ta đạ bắt đầu nghi ngờ ....,từ khi tên đó chết ,vụ ngân chưa bao giờ quan tâm đến bất kể điều gì, nay lại bỗng dưng bảo ta cứu người ...ngoài người đó ra thì chỉ có duy nhất thằng bé lăng lăng này là vụ ngân còn quan tâm ...

Lẽ nào là nó...

Phải rồi ...phong ấn đó có thể sẽ làm hại tới nó, nhưng mà bây giờ nó cũng mạnh đâu kém gì ta..ta nghĩ cách kiểu gì.

A sao ta lại quên nhỉ Đông Ấn anh bạn già của ta, hắn ta đã cho ta viên thần dược đó, chính viên thần dược cùng linh khí của ta đã cứu lăng lăng một mạng lúc hắn còn nhỏ ,đông ấn rất có thể sẽ có cách cứu nó...ta phải đi tìm đông ấn

Sao cô ngồi thẫn thờ ở đây vậy tiếng nói đánh tan suy nghĩ của ta,,tên tiểu quỷ này mỗi lần ta nhập tâm là lại phá hoại

Ta: Lăng lăng sao hôm nay rảnh rỗi quan tâm ta vậy

Hắn : ta chỉ là nhàm chán nên mới hỏi thôi

Ta: ... Hắn thật gợi đòn

Bị hắn chọc tức suýt quên chuyện chính , ta chỉnh tề nghiêm túc lại bảo hắn đưa tay đây

Hắn một bộ mặt đề phòng ta đáp

Làm gì

Không tổn hại gì tới ngươi, lần này ta nghiêm túc,hiếm khi bản thần cô nghiêm túc thì ngươi nên biết nghe lời

Hắn chìa tay ra :muốn làm gì thì làm....thiệt là, bộ dạng của hắn thì như trinh nữ bảo vệ trinh tiết, còn ta thì như gã sở khanh sàm sỡ hắn vậy...

Nếu không phải chịu sự nhờ vả của cô cô ngươi thì bản thần cô đã sớm tán cho ngươi mấy phát vỡ mồm rồi

Ta thử đưa linh khí của ta dò la trong cơ thể hắn thì phát giác có một điều làm ta hết sức ngạc nhiên... trong cơ thể hắn ta đáng lý chẳng có cái gì để nói, vậy vì sao phải đặt cái phong ấn quái gở này trong cơ thể hắn...phong ấn đang dần ăn mòn cả cơ thể lẫn linh hồn hắn , không bao lâu sau thì hắn sẽ đau đớn , tan biến mà chết thôi...là ai mà lại ác độc như vậy chứ ...

Ngày mai ta và lăng lăng sẽ đi du ngoạn có lẽ hắn chưa biết tình trạng cơ thể của hắn , vẫn nên là giấu đi

Tại sao lại đi du ngoạn, ngươi mới vừa trở về mà hắn nhíu mày, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nghi hoặc ..trời ạ ..nhíu mày mà cũng đáng yêu thế này

Ta trúng chưởng nhìn hắn thất thần , tay không tự chủ được mà vươn tới hắn.........

Lúc ta hoàn hồn lại thì tay ta đã bẹo má hắn, miệng vừa thơm cái chụt lên má hắn xong....toi đời , lần đầu tiên trong đời ta không tự chủ được mà sàm sỡ một thiếu niên trong sáng....thật tội lỗi

Hắn cứng đờ trợn mắt , đen mặt nhìn ta rồi lui ra 500m ,..tay ra sức lau chùi bên má vừa bị ta hôn...thật không biết xấu hổ

Ngại quá, ta không tự chủ được, quyết định vậy đi ..mai chúng ta lên đường , không được hỏi nữa ..hỏi nữa ta cũng không nói trước được mình làm ra chuyện gì đâu nha ta mặt dày nói vậy chứ thực ra trong lòng ta đang cảm thấy tội lỗi gầy chết,.lỡ rồi phải mặt dày hơn thôi, không thể để hắn phát giác ra chuyện gì được , bệnh tình của hắn đợi tìm đông ấn rồi tính tiếp

Hơn nữa ta mà còn ở lại nơi này lâu thì không khéo tên hồ ly háo sắc kia lại tới bám víu lấy ta...ta sợ mình không làm chủ được lại đánh hắn thì tội nghiệp

--------------tuyến phân cách-------------

Ngươi là ai , ta làm sao lại xuất hiện ở đây , còn nữa sao ngươi lại giống ta như vậy ...mạc lăng không hiểu tại sao hắn ở chỗ này và tại sao lại xuất hiện một cái bóng giống với hắn như vậy, cảnh vật xung quanh đều tối om., chỉ mình hắn và tên kia thì phát sáng....

Ta sao, ta là ngươi , ngươi là ta, mà thực ra ta đã chết rồi, mà ngươi cũng không nên tồn tại ở đây, ngươi không thuộc về nơi này

Tại sao lại thế ,ta không hiểu , mạc lăng ôm đầu , cảnh vật lại biến chuyển ,..khắp nơi hỗn loạn thần tộc giao tranh, khắp nơi tàn lụi, mà kẻ làm ra điều đó đang đứng trên cao nhìn xuống bộ dạng tuyệt vọng ,nhìn không rõ mặt....

Chốc chốc cảnh vật lại thay đổi , hắn nhìn thấy một đứa bé thoi thóp nằm trong hốc cây hải đường ...rồi được một người con gái bế đi ...

Những thứ này là sao, hắn không hiểu gì cả , đây là đâu ,ta muốn ra khỏi đây..

Này lăng lăng tiểu bạch kiểm, ngươi làm sao vậy ..ngủ mà bộ dạng ngươi như sắp chết vậy ..làm ta sợ muốn rơi linh hồn à

Ta không sao mạc lăng đã tỉnh dậy ,tay còn nắm thành quyền

Hóa ra là mơ, giấc mơ kỳ lạ hắn thều thào nói nhỏ

Hắn bị cái quần què gì vậy , di chứng của phong ấn chuyển lên đầu rồi à , ngồi tự nói chuyện như bị động kinh vậy bản thần cô thật mệt mỏi với hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.