Sau đó dọc theo đường đi là một hiện tượng rất kỳ quái. Một toa xe không có chạy hay bay nhanh mà vẫn luôn đi theo cô gái, không có lơ lửng ngay trên đầu cô gái mà dịch qua bên cạnh một chút.
Sau đó Duy Nhược Hề cứ như vậy, mặt không chút thay đổi một đường đi thẳng về nhà thậm chí cô cũng quên gọi giao thông công cộng để trở về. [ Giao thông công cộng cũng giống như tên của nó. Chính là một toa xe mọi người sử dụng. Ai cũng có thể gọi được nó. Duy Nhược Hề bình thường rất thường xuyên đi nó. Cứ đến ngay trạm và yêu cầu một toa xe đến là được.]
Duy Nhược Hề đi bộ hơn một giờ đồng hồ mới về đến nhà. Cái toa xe xa hoa kia cũng lờ đờ bên cạnh cô cũng chừng thời gian ấy. Duy Nhược Hề về đến nhà liền trực tiếp đóng cửa lại, cũng không thèm nhìn xem toa xe trên đỉnh đầu một cái.
Còn lại Viêm Bân ngồi trong toa xe thì rất sững sờ, hắn thật không biết vì sao lại biến thành cái dạng này. Thật không ngờ tính cách của Duy Nhược Hề lại quật cường như vậy, so với trước kia thật không giống một chút nào. Hắn cũng không biết chính hắn đã làm sai cái gì? Không lẽ bởi vì không nói ‘ Thực Xin lỗi’ với Duy Nhược Hề sao? Viêm Bân lại quyết định ngày mai sẽ đi xin lỗi Duy Nhược Hề.
Sau đó Viêm Bân ngẩn người ngồi trong toa xe trước cửa nhà Duy Nhược Hề vài giờ rồi mới chịu rời đi.
Nguyên bản Duy Nhược Hề còn muốn thực hành bài giảng ở trường một chút nhưng khi thử tập trung tinh thần lực thì lại phát hiện ra cô luôn nghĩ đến bộ dáng của Viêm Bân khi đi theo cô thì tâm của Duy Nhược Hề không còn an tĩnh nữa.
Thôi quên đi, vào không gian nói chuyện với mấy cây ăn quả còn có ý nghĩa hơn và thoải mái nữa, thế là Duy Nhược Hề lắc mình vào trong không gian.
Ở trong không gian tâm tình với ba cây ăn quả nửa ngày Duy Nhược Hề cũng đồng thời ăn thiệt nhiều trái cây cho nên tâm tình của cô mới tốt lên một chút. Nhìn lại hồ nước Duy Nhược Hề nhớ đến ý định của lần trước là đào thêm một cái hồ nữa để chứa nước uống. Thì ngay lập tức Duy Nhược Hề liền bắt đầu hành động, Duy Nhược Hề ra ngoài tìm mãi mới không thấy dụng cụ đào cuối cùng lại tìm được một cái xẻng nhỏ.
Nhìn cái xẻng nhỏ trên tay Duy Nhược Hề nhăn mặt một chút, thôi đành vậy tốt xấu gì nó cũng là cái xẻng, tạm chấp nhận sử dụng vậy. Cùng lắm là chịu khó hơn một chút là được.
Duy Nhược Hề vừa làm vừa cùng ba cây ăn quả nói chuyện phiếm, mãi lo đào hố thì thời gian cũng trôi qua rất nhanh. Sau 3 giờ thì Duy Nhược Hề chỉ đào ra được một cái hố có đường kính khoảng một thước. Nhìn kiệt tác của chính mình Duy Nhược Hề vừa lòng gật đầu cảm thấy cũng không đến nỗi nào. Quả nhiên là khi làm việc có thể phát tiết được cảm xúc.
Buổi tối khi cùng cả nhà ăn cơm xong Duy Nhược Hề liền về phòng trước. Cô làm theo lời hướng dẫn của bạn Từ Lý, trước tiên an tĩnh ngồi thiền rồi sao đó mới tập trung tinh thần lực.
Đối với tiêu chuẩn nhập thiền này thì Duy Nhược Hề rất quen thược, lúc trước ở cô nhi viện từng có một vị đại sư đến thăm. Theo như lời đại sư kia nói là do chùa miếu quá mức cũ nát nên ông đành xuống núi hóa duyên tu miếu. Lại không nghĩ đến mới vừa đủ tiền xây miếu thì đã bị người cướp đi, còn bị bọn cướp đánh bị thương nặng, cho nên ông ở nhờ chỗ cô nhi viện nghỉ ngơi một thời gian. Viện trưởng lúc ấy rất tin phật cho nên vui vẻ đồng ý cho vị đại sư kia ở lại chữa thương. Khi đó mọi người không có việc gì làm liền đến phòng của đại sư, vị đại sư kia cũng không có trách cứ bọn họ. Muốn làm chuyện gì thì cứ việc làm, mỗi lần bọn họ đến phòng của đại sư đều thấy ông đang ngồi thiền, thế nên cô cũng nhờ đại sư kia chỉ cho cô cách ngồi thiền.
Qua hơn một giờ Duy Nhược Hề cảm thấy đầu cô trống rỗng, cô không biết như thế này có thể tập trung tinh thần lực được không, cô mở mắt nhìn một chén nước để trên bàn, trong đầu chỉ có một ý niệm ‘lại đây’ , ‘lại đây’ chén nước kia vậy mà mạnh mẽ bay về phía Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nhìn chén nước kia đang bay về phía mình thì hoảng sợ, tinh thần lực buôn lỏng ra lập tức chén nước rớt trên mặt đất.
Di, cái này xem như thành công đi? Duy Nhược Hề ngơ ngác nhìn cái chén rơi trên mặt đất, tuy rằng không kêu đến nhưng mà cũng xem như là thành công đi.
Duy Nhược Hề thử nghiệm rất nhiều lần cũng có khá nhiều lần thành công, càng về sau thì xác xuất thành công lại càng cao.
Sáng sớm hôm sau Duy Nhược Hề đi trường học nghe giảng bài, bởi vì sợ gặp lại Viêm Bân cho nên Duy Nhược Hề phải ra khỏi nhà từ rất sớm, quả nhiên sau khi rời khỏi nhà thì không có thấy người nào đi theo.
Nhưng mà sao tiết học Duy Nhược Hề lại phát hiện Viêm Bân đang đứng ở cửa chờ cô, vừa thấy Duy Nhược Hề đi ra Viêm Bân định tiến lại muốn nói cái gì với cô. Nhưng mà Duy Nhược Hề không cho Viêm Bân cơ hội, cô trực tiếp nhấc chân lên chạy lấy người.
“Duy Nhược Hề đứng lại, anh có chuyện muốn nói với em.” Viêm Bân định giơ tay giữ chặt Duy Nhược Hề lại nhưng mà nhớ đến ngày hôm qua Duy Nhược Hề nói rất ghét những người nào chưa được sự đồng ý của cô mà nắm tay cô cho nên Viêm Bân đành ngượng ngùng thu tay lại đi sau lưng Duy Nhược Hề cùng vào thang máy.
“Duy Nhược Hề thật xin lỗi, em tha thứ cho anh được không?” Viêm Bân đi theo Duy Nhược Hề ra thang máy vào đại sảnh lầu 1 của Viêm Học viện vừa nói.
Hiện tại đang là giờ tan học nên đại sảnh lầu một tập trung rất nhiều học sinh tụm năm tụm ba nói chuyện. Có những nhóm học sinh nhỏ tuổi cũng có những nhóm trưởng thành là học sinh dự thính còn số ít còn lại là giáo viên của trường.
Không biết vì nguyên nhân gì, hay chăng tiếng nói của Viêm đại thiếu gia quá mức độc đáo mà đại sảnh đang ồn ào bỗng dưng im lặng và tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
Duy Nhược Hề cảm thấy nếu bây giờ có cái hố dưới đất thì cô sẽ chui xuống ngay, cái người này sao lúc trong thang máy không nói đi mà bây giờ mới nói, khẳng định là anh ta cố ý. Muốn cho cô xấu mặt phải không? Người này mỗi ngày đi theo cô chắc chắn không có ý tốt gì mà.
Duy Nhược Hề không thèm nghĩ ngợi nhiều, xoay người hướng ra cửa bước đi, nếu không đi thì ở lại cho người ta xem sao. Duy Nhược Hề dám khẳng định rằng sau sự kiện này thì cô chắc chắn sẽ trở thành ‘địch’ của nữ sinh trong học viện.
Viêm Bân giống như nhìn thấu được suy nghĩ của Duy Nhược, hắn không nghĩ ngợi nhiều lập tức kéo tay của Duy Nhược Hề nói:” Thật xin lỗi, làm ơn cho anh một cơ hội được không? Anh biết chuyện trước kia đều do anh sai, anh sẽ bù đắp lại sai lầm của mình mà.” Viêm Bân vội vàng khẩn cầu.
Đám người xem náo nhiệt bên cạnh thì đang trợn tròn mắt, cô gái này rốt cuộc là ai? Như thế nào có khả năng làm cho Viêm đại thiếu gia tha thiết xin lỗi cô, xem ra người này hình như không định tha thứ cho Viêm thiếu gia.
“Trời ạ, cô ta là ai? Có thể làm cho chính Viêm đại thiếu mở miệng xin lỗi?”
“ Thật không thể tin được. Viêm thiếu của tôi, sao anh có thể nói xin lỗi với người khác, huhuhu em thật thương tâm nha.”
“Cái gì mà Viêm thiếu của cô? Muốn chết sao? Cẩn thận Bạch Linh Nhi nghe được đem cô băm ra.”
“Aiiiii , Viêm thiếu gia a, Viêm thiếu gia của chúng ta a...”
“... ......”
Duy Nhược Hề nghe được mấy lời kia thì hận không thể cho Viêm Bân một cái tát thật mạnh.
Sau đó ‘baaaa’ một thanh âm vang lên thật lớn trong đại sảnh học viện, một đám người đang om sòm bỗng dưng im phăng phắc, không ai có thể tin một cảnh tượng như thế đang xảy ra trước mắt họ.
Duy Nhược Hề cũng ngơ ngác nhìn lại tay phải của mình. Ách, cô không có cố ý nha, chỉ là muốn tát anh ta thôi chứ không định ra tay. Như thế nào lại đánh ta thật rồi?
“Hiện tại đánh anh một cái tát, cơn giận có mất đi không? Như vậy có thể tha thứ cho anh chứ?” giọng điệu của Viêm Bân rất thản nhiên giống như tuyệt đối không có tức giận vì cái tát của Duy Nhược Hề chút nào.
“A....thật xin lỗi, tôi không cố ý muốn đánh anh.” Duy Nhược Hề thật là chỉ suy nghĩ thôi chứ không muốn đánh hắn thật. “Được rồi tôi tha thứ cho anh...như vậy tôi có thể đi rồi chứ?” dù sao cô cũng không muốn dính dáng đến hắn ta cho nên có tha thứ hay không cũng không sao cả.
“Được, anh đưa em về.” Viêm Bân nói xong liền nắm tay Duy Nhược Hề đi ra ngoài trước một đám ánh mắt sắp lồi ra của mọi người.
Chờ hai người họ đi ra ngoài rồi thì một đám ánh mắt mới nhìn lại chỗ cũ.
“Mình vừa rồi không có nhìn nhầm chứ? Viêm thiếu bị đánh? Thế nhưng cũng không có giận mà bộc phát. Trời ạ, trời ơi, cậu nhéo mình một cái xem, có phải là mình đang nằm mơ?....a, đau quá, cậu nhéo nhẹ một chút không được sao?”
“Là cậu kêu mình nhéo chứ bộ.”
“...”
Duy Nhược Hề chỉ lo rời đi nên không thấy một ánh mắt vô cùng độc ác bắn về phía cô.
“Duy Nhược Hề, tao muốn mày không được chết tử tế...” Trong đại sảnh ngay tại chỗ ngoặc một âm thanh được rít qua kẽ răng vô cùng lạnh lẽo vang lên.
Do Duy Nhược Hề đã đánh Viêm Bân một cái tát cho nên cô thấy hơi ái náy với anh ta, chính vì vậy cũng không có phản kháng mà ngoan ngoãn để cho Viêm Bân đưa cô về nhà.
Hai người đi trên đường thì một câu cũng không có nói với nhau, còn Viêm Bân khi đưa cô về đến nhà cũng liền rời đi.
Bởi vì xảy ra sự kiện ‘bàn tay’ đó mà mấy ngày liên tục Duy Nhược Hề cũng không dám đi học, cô chỉ cả ngày ở nhà ngây người, cô rất sợ đi đến trường liền bị người ta nhận ra nha. Mỗi ngày Duy Nhược Hề ở nhà đều cố gắng luyện tập khống chế tinh thần lực.
Không nghĩ đến mới chỉ có vài ngày mà Duy Nhược Hề đã đã rất quen thuộc khống chế một ít vật phẩm nhỏ.
Đại khái tiếp tục qua vài ngày, Duy Nhược Hề cảm thấy mọi người có thể không nhớ rõ cô nữa nên cô liền chuẩn bị một ít tài liệu đi đến trường nghe giảng. Cô còn có một số vấn đề cần phải biết nha.
Ra đến cửa, Duy Nhược Hề liền trực tiếp quyết định ra chỗ chờ đi ‘Sỉ Hậu’ (Sỉ Hậu chính là xe công cộng) đến Viêm học viện. Cũng không biết có phải đã nhận được lời tha thứ của Duy Nhược Hề không mà liên tục mấy ngày nay Viêm Bân không có đến phiền toái Duy Nhược Hề. Duy Nhược Hề cảm thấy rất buồn cười, nếu biết sớm chỉ cần nói tha thứ cái người kỳ cục kia thì hắn sẽ không còn bám theo cô nữa thì phỏng chừng cô đã sớm tha thứ cho hắn rồi.
Duy Nhược Hề hôm nay đi một con đường tắt đến bến chờ, bởi vì con đường này ít người biết đến cho nên có chút vắng vẻ âm trầm. Đang tiếp tục đi tới thì Duy Nhược Hề nghe một mùi hoa rất lạ.
“Không biết là mùi hoa gì, thật tò mò...” Duy Nhược Hề không biết tại sau cô lại có chút choáng váng, rất muốn ngủ một chút.
Sao lại thế này...?
Trong lúc Duy Nhược Hề đang bị choáng thì mơ hồ thấy một bóng dáng mỏng manh đang hướng về phía cô đi tới.