Mặc Trạc

Chương 60: Chương 60: Thảo nhân ghét Viêm Bân [2]




“Tốt lắm, hôm nay chúng ta học lý thuyết đến đây là được rồi. Chúng la sẽ tìm một bạn học ở phía dưới đi lên làm mẫu cho đặc thù của tinh thần lực cấp 8. Được rồi, bạn Từ Lý, mời bạn lên làm mẫu cho mọi người xem.”

Ngay sau đó một người ngồi gần chỗ của Duy Nhược Hề đứng lên, là một nam sinh có vẻ mặt đỏ bừng hướng lên bục giảng chỗ giáo sư đi.

Duy Nhược Hề lúc này mới phát hiện ra, ở trong lớp này các học sinh từ 10 đến 15 tuổi đều đủ cả, còn có một ít người khoản hơn 20 tuổi, phỏng chừng cũng giống như Duy Nhược Hề đều là học sinh dự thính.

“Các..các bạn học xin chào, mình xin làm mẫu về đặc thù của tinh thần lực cấp 8...cho các bạn xem.” Đứa trẻ này đại khái chỉ 12 tuổi, vóc dáng cao tầm một mét sáu, một đầu tóc nâu ngắn có hơi xoăn, làn da vô cùng trắng chắc là con lai. Không biết có phải vì thẹn thùng hay không mà thanh âm có chút nhỏ.

Duy Nhược Hề thấy đứa trẻ Từ Lý này nhìn chằm chằm một quyển sách trên bàn. Sau một lúc lâu quyển sách kia thế nhưng bay lên. Bạn nhỏ Từ Lý còn không dấu giếm nói hai câu cho mọi người nghe về bí quyết giải phóng tinh thần lực.

“Tâm tình nhất định phải bình tĩnh, hơn nữa phải trải qua thí nghiệm nhiều lần. Lúc vừa mới bắt đầu sẽ rất khó làm. Nhưng mà một khi đã quen thì sẽ khống chế thật dễ dàng, chúng ta có thể vừa sử dụng tình thần lực vừa cùng người khác nói chuyện.” Khi Từ Lý nói về tinh thần lực thì thao thao bất tuyệt, thanh âm cũng càng ngày càng lớn hơn, tuyệt không giống như lúc đầu đứt quảng nhỏ giọng. Thậm chí cậu ta còn khống chế quyển sách cho bay đến trước mặt một bạn học làm học sinh phía dưới có một trận cười.

Duy Nhược Hề lúc này mới hết hồn, cậu học sinh kia điều khiển tin thần lực rất thuần thục. Duy Nhược Hề ở bên cạnh tra xét một chút thì biết nếu điều khiển tinh thần lực thuần thục được như Từ Lý thì phải luyện tập ít nhất là 3 năm.

Duy Nhược Hề ở nhà cũng từng thử qua khống chế một ít vật phẩm. Theo lý thuyết, lần trước ở ngân hàng Duy Nhược Hề nhắm mắt lại có thể nhìn rõ tình huống xung quanh thì thế nào di động một chút vật nhẹ chắc cũng dễ dàng. Nhưng mà không biết vì sao Duy Nhược Hề thí nghiệm thiệt nhiều lần mà cũng không thành công. Làm hại Duy Nhược Hề mỗi khi nghĩ đến chuyện ở ngân hàng đều tưởng là ảo giác.

“Tôi sẽ nói cho mọi người ở phía dưới một biện pháp đơn giản. Khả năng sẽ có rất nhiều người bên dưới cấp độ tinh thần lực có thể di chuyển đồ vật nhưng mà không biết tại sao lại thử không thành công đi?” Từ Lý đã không giống một cậu trai thẹn thùng lúc ban đầu. Nhắc đến tinh thần lực thì đứa trẻ xinh đẹp này liền thay đổi. “Bất quá phương pháp của tôi được biết đến từ rất xa xưa, nó cùng với tính ngưỡng phật giáo của mấy ngàn năm trước có chút liên quan. Trong phật giáo thì các sư mỗi ngày đều ngồi thiền. Chính là làm cho người ta không cần suy nghĩ vội vã cái gì, không cần nhìn chằm chằm vào vật thể thí nghiệm. Trước tiên các bạn cần tĩnh tọa, sau đó chậm rãi cái gì cũng không muốn. Như vậy rất dễ dàng tập trung tinh thần lực, sau đó lại mở mắt ra thử đi động vật thể. Như thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Duy Nhược Hề ngồi phía dưới nghe giảng rất chăm chú, cô cảm thấy cậu học sinh này giảng dạy cực kỳ hữu hiệu, cô quyết định khi về nhà nhất định phải thử tập một chút.

“Tốt lắm hiện tại sắp hết thời gian học. Các bạn học sinh khi về nhà có thể làm giống như lời hướng dẫn của bạn Từ Lý mà thử một chút. Phương pháp của bạn ấy rất tốt.” Giáo sư lại tiến lên bục giảng nói một chút rồi thu thập mấy thứ trên bàn và đi ra khỏi lớp.

Duy Nhược Hề lúc này mới quyến luyến không rời đứng lên khỏi chỗ ngồi. Cô cảm thấy học ở giảng đường này rất tốt, thật luyến tiếc khi đến giờ tan học. Nhưng mà bên ngoài đoán chừng có tên Viêm Bân đang chờ cô. Duy Nhược Hề nghĩ đến chuyện chạy trốn, cô không muốn thấy mặt hắn một chút nào.

Mới vừa ra đến cửa phòng học thì Duy Nhược Hề liền thấy Viêm Bân tà tà đứng dựa vào vách phòng học chờ cô. Mái tóc màu đen óng mược lõa xõa ít cọng ở trước trán, ánh mắt nhìn về phía xa xa không biết là đang nghĩ ngợi chuyện gì. Hai bàn tay của hắn thì cắm trong túi quần. Duy Nhược Hề lúc này mới phát hiện Viêm Bân mặc một cái áo màu trắng đóng thùng trong một cái quần có màu rám nắng.

Duy Nhược Hề lúc này mới than thở trong lòng, thảo nhân rất ghét thằng nhãi này. Một cái túi da thật tốt hấp dẫn không biết bao nhiêu người.

Duy Nhược Hề đang định thừa dịp Viêm Bân nhắm mắt thì lén lút bước qua hắn rồi chạy đi, kết quả vừa cúi thắt lưng chuẩn bị chạy thì nghe Viêm Bân mở miệng.

“Tan học rồi sao? Anh chờ em từ nãy đến giờ. Thời gian học của mọi người hôm nay thật là lâu.” Nha đầu kia không lẽ tưởng anh đang ngủ muốn trước mắt anh mà lén lút chạy đi sao? Viêm Bân nhìn thắt lưng còn chưa có thẳng lên của Duy Nhược Hề thì khẽ cười ra tiếng.

Duy Nhược Hề ngượng ngùng đứng ngay lại, cô tức giận liếc Viêm Bân một cái, “Anh có việc gì sao? Không có việc gì thì tôi đi trước. Không cần Viêm thiếu gia phải đưa về.”

“Đi thôi.” Viêm Bân không nói gì thêm, chính là dắt tay Duy Nhược Hề chuẩn bị đưa Duy Nhược Hề về nhà.

Duy Nhược Hề lập tức nổi giận đùng đùng. Cô dùng sức thoát khỏi tay của anh ta. Chết tiệt, cô ghét nhất là mấy người cuồng vọng, tự đại như thế này. “Anh không nghe thấy sao? Tôi nói là tự tôi trở về không cần phiền đến anh. Còn nữa, không có sự đồng ý của người khác mời không được tùy tiện nắm tay họ. Có biết không?”

Cái tên đáng chết này phát điên cái gì không biết, Duy Nhược Hề tình nguyện hắn đối xử với cô giống như trước kia, như thế còn tốt hơn thế này nhiều.

“Em tức giận sao? Vì cái gì?” Viêm Bân nhìn chằm chằm vào mắt của Duy Nhược Hề tựa hồ anh ta không biết mình làm sai chỗ nào. Anh ta là Viêm đại thiếu gia, cho tới bây giờ đều là con gái xếp hàng theo đuổi anh, mà chưa từng có lần nào anh đi chủ động nắm tay con gái. Viêm Bân cho rằng Duy Nhược Hề trước kia thích hắn nhiều như vậy thì hiện tại không thể nào đối với hắn một chút tình cảm cũng không có.

Nhưng mà có điều anh ta không biết, Duy Nhược Hề hiện tại không phải là Duy Nhược Hề trước kia.

Duy Nhược Hề cảm thấy nếu người phía trước này không chịu buông tay cô ra thì khó trách cô cho hắn một quyền vào mặt. Cho đến bây giờ cô còn chưa thấy tên nào lại tự kỷ như vậy. Thật tiếc cho Duy Nhược Hề trước kia đối với hắn có hảo cảm như vậy.

“Tạm biệt nhé Viêm Thiếu gia.” Duy Nhược Hề cảm thấy ở cùng Viêm Bân thật vô nghĩa nên bỏ của chạy lấy người là được. Duy Nhược Hề không tin ban ngày ban mặt mà đường đường Viêm đại thiếu gia lại dám giở trò đem cô bắt đi.

Duy Nhược Hề chà chà tay của mình, gân xanh trên trán cũng nổi lên, cô chưa từng có cảm giác không khống chế được như thế này. Duy Nhược Hề ngẩn đầu nhìn cái toa xe xa hoa trên đỉnh đầu nhịn lại cảm giác khó chịu. Trong đầu nảy ra ý muốn một toa xe thì ngay lập tức có một toa xe dừng lại.

“Viêm Bân, anh rốt cuộc muốn cái gì?” ngẩn đầu nhìn toa xe trên không Duy Nhược Hề bực mình nói :” Anh có thể đi trên đường mà chạy hoặc bay chỗ khách nhanh đi, cứ ở trên đầu tôi lượn tới lượn lui làm gì?”

Khi nghe cô nói xong thì không còn bay trên đầu Duy Nhược Hề nữa mà dịch qua bên cạnh.

Duy Nhược Hề mặt không chút thay đổi. Được muốn so nghị lực với cô sao, thử xem.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.