Mặc Trạc

Chương 37: Chương 37: Thọ lễ




Không biết có phải do hôm qua bị ngất đi hay không mà Duy Nhược Hề hôm nay ngủ đến giữa trưa. Nếu Duy mẹ không kêu dậy ăn cơm Duy Nhược Hề nghĩ rằng nàng còn có thể ngủ thêm.

Chậm chạp rời giường Duy Nhược Hề cảm thấy mình như bị say. Sau khi ngất xỉu ngày hôm qua nàng cảm giác tinh thần không được tốt lắm.

“Tiểu Hề, sao rồi? Đầu còn đau không con?” Duy mẹ nhìn tinh thần Duy Nhược Hề không tốt lắm, lo lắng hỏi.

“Dạ, không có việc gì đâu mẹ, chắc là do con ngủ nhiều quá cho nên đầu còn có râm ran ê ẩm, chắc một lát sẽ khỏi thôi, mẹ đừng lo.” Duy Nhược Hề xoa xoa hai bên thái dương rồi nhìn căn phòng một vòng hỏi: “Mẹ, ba với Tiểu Hạo đi đâu rồi sao không thấy ở nhà?”

Bình thường lúc ăn cơm, ba cùng Tiểu Hạo tuyệt đối sẽ không vắng mặt. Hôm nay đột nhiên không thấy bọn họ thật sự là chuyện kỳ lạ nha.

“Vài bữa nữa là đến đại thọ của ông nội con. Ba con với Tiểu Hạo đi chọn quà cho ông rồi.” Duy mẹ nói xong liền bưng bát cơm cho Duy Nhược Hề.

“Chọn lễ vật?” Duy Nhược Hề ngồi ở trên ghế không để ý gắp một cọng rau xanh, dường như nghĩ đến chuyện gì.

Duy mẹ ngồi ở đối diện thấy Duy Nhược Hề giống như không an lòng hỏi: “Tiểu Hề sao vậy con? Có phải con không muốn đi đến nhà ông nội?” Tề Tiểu Mẫn không dám khẳng định hỏi.

“A?” Duy Nhược Hề lấy lại tinh thần,“Dạ không phải đâu mẹ, con chỉ đang nghĩ nên biếu quà gì cho đại thọ của ông nội thôi.”

“Tiểu Hề, con thật sự không ngại chuyện trước kia sao? Thật sự tha thứ ông nội cùng bác của con sao?”

Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ nói:“Mẹ, chuyện trước kia không có liên quan gì đến ông nội, ông chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi, cũng không có ác ý với con. Nhưng còn bác, con không biết bác ấy có khó xử con không, nếu còn giống như trước con sẽ không tha thứ cho bà ấy.” Cho dù bà ta không gây khó dễ cho cô, cô cũng sẽ cho bà ta một ít giáo huấn nho nhỏ. Duy Nhược Hề trong lòng bỏ thêm một câu.

Duy Mẹ thở dài nhẹ nhỏm một hơi nói:” Tiểu Hề, con biết không? Mẹ thật sự lo lắng con tiếp tục ghi hận Duy Lam Anh. Trước khi con mất trí nhớ lúc nào cũng oán hận Duy Lam Anh. Bởi vì cô ta mà con còn tự bế mình, ngay cả một người bạn cũng không có. Hơn nữa chưa bao giờ con tự động nói chuyện với ba mẹ.

“Kỳ thật mẹ không muốn con hận Duy Lam Anh, bởi vì hận một người cũng sẽ tự hủy hoại chính mình. Hiện tại thấy con như vậy mẹ thật vui.”

Duy Nhược Hề nhìn Duy mẹ đang an tâm mỉm cười, “Mẹ, mẹ yên tâm. Tất cả đều là chuyện đã qua. Còn bác thì hiện tại xem như người xa lạ là được.” Nguyên Lai trước kia ‘Duy Nhược Hề’ oán hận Duy Lam Anh ngay cả Duy mẹ cũng có thể nhìn thấy.

“Chắc trước kia ông nội với bác hay làm khó mẹ lắm đúng không? Không lẽ mẹ không hề hận bọn họ?” Duy Nhược Hề có chút tò mò hỏi.

Tuy ngày hôm qua trí nhớ chỉ hiện lên từng đoạn ngắn nhưng Nhược Hề nhớ rất rõ ràng. Duy mẹ cùng bác hung hăng đánh nhau một trận, hơn nữa còn không làm cho bác chiếm được một chút tiện nghi nào.

Duy mẹ cười cười nói: “ Không phải mẹ đã đánh một trận với bác con sao. Mẹ còn nhớ lúc đó đem bác con đánh thành đầu heo, đánh xong tất cả các oán khí đều tiêu tan hết.” Sau này, mỗi khi nghĩ đến bộ dạng của Duy Lam Anh khi đó tâm tình của Duy mẹ đều tốt hơn.

“Xích.” Duy Nhược Hề cũng cười ra tiếng, nghĩ đến hình ảnh trong trí nhớ,

Bộ dạng của bác quả thật rất chật vật. Phỏng chừng sau trận đó Duy Lam Anh cũng cảm thấy sợ mẹ, nếu không với tính cách của bà ta chắc chắc sẽ tìm đến tận cửa để gây sự.

“Nhanh ăn đi, ăn nhiều một chút, con nhìn lại mình xem, ốm như con khỉ con rồi.” Duy mẹ ra sức gấp đồ ăn bỏ vào bát của Duy Nhược Hề.

Mẹ này thật là, có ai nói con mình nhìn giống con khỉ bao giờ đâu.

Hai mẹ con chậm chạp ăn xong bữa trưa, Duy Nhược Hề lại tranh rửa bát với mẹ. Xong xuôi hết ba với Tiểu Hạo còn chưa có trở về, cũng không biết bọn họ mua lễ vật gì mà đi lâu như vậy?

“Tiểu Hề, đầu còn đau không con? Nếu không con vào phòng nghỉ một lát đi. Mẹ ở đây chờ ba với em con về, khi bọn họ về đến mẹ sẽ gọi con dậy được không?” Duy mẹ nhìn con gái đang gái ngồi trên sô pha chờ đợi đau lòng nói.

“Dạ, vậy con đi nghỉ trước, khi nào ba với Tiểu Hạo về mẹ nhất định phải gọi con dậy nhé. Con muốn nhìn xem hai người mua quà gì mừng thọ ông nội.” Duy Nhược Hề đỡ cái trán rồi nhẹ nhàng đứng dậy từ trên sô pha. Cô không biết vì sao đầu càng ngày càng đau, không phải chỉ nhớ lại một ít ký ức thôi ư? Sao lại để lại di chứng nghiêm trọng như thế này được.

Dùng cả hai tay để bưng lấy cái trán, DuyNhược Hề chậm rãi trở lại phòng mình, ngoan ngoãn leo lên giường nằm. Hiện tại Duy Nhược Hề đang bị đau đầu kinh khủng, chuyện gì cũng không thể làm được. Lúc nãy cô định vào không gian xem một chút nhưng cũng không được.

Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ, đến lúc mở mắt ra lại đã là buổi tối rồi.

Giấc ngủ khi nãy của Duy Nhược Hề cũng rất an ổn, cô không có mơ thấy chuyện gì đáng sợ chắc là do tâm tư đã xảy ra một ít biến hóa. Chắc là vì cảm thấy thua thiệt cho ‘Duy Nhược Hề’ chân chính nên nghĩ cách bồi thường nàng đi.

Duy Nhược Hề đi vào phòng khách, phát hiện ba cùng Tiểu Hạo đều đã trở lại, đang dọn bàn chuẩn bị ăn tối. Duy ba thấy Duy Nhược Hề đi ra ngoài, nét mặt đầy ý cười nói: “Tiểu Hề tỉnh dậy rồi hả con, ba đang định vào gọi con dậy ăn cơm thì con ra tới rồi.”

Duy Nhược Hề nhìn ba mình đang đứng trước mắt thì thở dài liên tục. Ngày hôm qua có một chút trí nhớ thấy trong ký ức ba nhìn rất chính khí, rất nghiêm nghị. Không hiểu sao hiện tại lại có vẻ mặt rất đáng khinh nhìn là muốn đánh đòn thế này.

“Tiểu Hề đứng đó làm gì, lại đây ăn cơm đi con. Khi nãy thấy con ở trong phòng ngủ say quá nên mẹ không nỡ gọi con dậy.” giọng nói của Duy mẹ gọi tỉnh lại thần trí đang chu du ở nơi nào đó của Duy Nhược Hề.

“Dạ” Duy Nhược Hề thu hồi vẻ mặt ngơ ngác đi nhanh đến hỗ trợ dọn bàn. Mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề gì nàng liền ngẩn người.

“Đúng rồi, hôm nay ba cùng Tiểu Hạo đi chọn quà cả ngày cuối cùng chọn được cái gì ạ?” Duy Nhược Hề rất tò mò không biết cuối cùng đó là vật gì.

“Tiểu Hề muốn biết? Ha ha, Tiểu Hạo, con đem lễ vật mua được lúc chiều ra cho chị con xem một chút đi.”

Di, đây là cái gì, Duy Nhược Hề trợn trừng mắt nhìn vật mà Tiểu Hạo vừa lấy từ trong hòm ra. Một cái kim đào mừng thọ, bằng vàng nha.

Duy Nhược Hề không nhịn được xem thường, lễ vật này không phải là tục khí bình thường. Không nghĩ đến lại là một cái kim đào mừng thọ, thật là tục mà.

“Tiểu Hề, thế nào? Cái này là do ba cùng Tiểu Hạo phải vào vài tiệm trang sức mới tìm được nha.” Duy ba cười hì hì hiến vật quý cho Duy Nhược Hề.

“Dạ, màu sắc khá đẹp, rất…..chói mắt. Qủa đào cũng…..rất lớn. Duy Nhược Hề thật không dám đả kích niềm tin của ba mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.