Mặc Trạc

Chương 36: Chương 36: Xóa bỏ?




Duy Nhược Hề đứng đó nghe mẹ kể về ông nội về bác về bà Lan các hình ảnh lại tiếp tục hiện lên.

“A, đầu... Đau quá.“Duy Nhược Hề chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, nhịn không được gọi ra tiếng.

“Tiểu Hề, Tiểu Hề... con làm sao vậy? Không có việc gì đi? Lương Thành, Tiểu Hạo, mau tới đây, Tiểu Hề té xỉu.”

Duy Nhược Hề ngất xỉu đi trong nháy mắt, chỉ nghe Duy mẹ truyền đến tiếng kêu sợ hãi cùng hình ảnh Duy ba cùng Tiểu Hạo hoang mang rối loạn chạy nhanh vào phòng bếp.

Duy Nhược Hề mơ mơ màng màng, trong mộng nàng thấy mình lúc 3 tuổi bị tiếng thét chói tai của bác làm giật mình phỏng nước sôi, ánh mắt của ông nội lạnh nhạt nhìn xem.....

“Lương Thành, mí mắt của Tiểu Hề hình như giật giật.” Duy Nhược Hề mơ mơ hồ hồ nghe tiếng nói chuyện êm tai của Duy mẹ.

“Di, thật sự có chút động, Tiểu Hề có phải hay con tỉnh a? Tiểu Hạo nhanh đem chén nước lại đây.”

Sau đó cô lại mơ mơ màng màng nghe tiếng mở cửa.

“Tiểu Mẫn, em ở phòng bếp nói chuyện gì với Tiểu Hề? Sao con nó lại ngất xỉu?” Duy ba nhẹ giọng hỏi Duy mẹ.

“Ai” Duy mẹ thở dài một hơi,“Đều trách em, Tiểu Hề nói cho em biết hai ngày trước nó gặp Duy Lam Anh, sau đó hỏi em chuyện trước kia. Em nghĩ sớm hay muộn gì Tiểu Hề cũng biết cho nên đem toàn bộ chuyện trước đây kể cho con nghe. Nghe xong nó than đau đầu rồi ngất đi.”

Duy ba nhíu nhíu mày,“Tiểu Mẫn, anh cảm thấy không nên nói cho Tiểu Hề chuyện trước kia. Con nó chính vì chuyện trước kia cho nên tính cách mới hướng nội như vậy. Hiện tại mất đi trí nhớ mới sáng sủa lên một chút. Em hiện tại kể hết chuyện cũ cho con nghe. Lỡ như,....anh sợ...”

“Làm sao bây giờ? Em lúc ấy không nghĩ được nhiều chỉ nghĩ Tiểu Hề sớm muộn gì cũng biết bằng không hiện tại nói rõ cho con nghe. Bây giờ phải làm sao đây?”

“Không vội, Tiểu Mẫn, chờ Tiểu Hề tỉnh lại nhìn xem sẽ biết. Mặc kệ thế nào, Tiểu Hề vẫn là con gái của chúng ta....... Di, Tiểu Hề tỉnh.” Duy ba đang nói, phát hiện Duy Nhược muốn mở mắt.

“Tiểu Hề, thế nào? Đầu còn đau không con?”

“Ba, mẹ, con không sao, thực xin lỗi, làm cho hai người lo lắng.” Duy Nhược Hề cũng không nghĩ tới, khối thân thể này thế nhưng vẫn còn giữ lại trí nhớ trước kia, xem ra, Duy Nhược Hề đối sự tình của Duy gia trước đây vẫn canh cánh trong lòng.

“Tiểu Hề, vì sao vừa rồi con đột nhiên té xỉu? Hù chết mẹ.” Duy mẹ đem nước Tiểu Hạo vừa mới đưa tới đút cho Duy Nhược Hề,“Uống nước, Tiểu Hề.”

Duy Nhược Hề tiếp nhận ly nước nói:“Con cũng không biết sao lại thế này, chính là nghe được mẹ kể lại sự tình trước kia, cảm giác trong đầu rất nhiều hình ảnh, sau đó, đầu thật đau, liền ngất đi thôi.”

“Kia Tiểu Hề, con nhớ rõ sự tình trước kia sao?” Duy ba có chút do dự hỏi.

“Nhớ tới một chút chuyện trước đây, còn biết nguyên nhân vì sao chúng ta rời khỏi Duy gia.”

“Tiểu Hề, thực xin lỗi, nếu không phải bởi vì ba mẹ không chiếu cố tốt cho con, khiến con phải chịu nhiều khổ sở như vậy.”

“Ba, mẹ, con không sao mà, Tiểu Hề chỉ cần ba mẹ cùng Tiểu Hạo một chỗ là rất vui vẻ rồi. Chuyện trước kia đã qua rồi thì cho qua đi. Con sẽ không để ý.”

Duy Nhược Hề lúc nói những lời nàng cảm thấy chính mình thực dối trá, bởi vì nàng vốn không phải là Duy Nhược Hề thật sự, tự nhiên cũng sẽ không để ý sự tình trước kia.

Yên tâm, tuy rằng ta chiếm cứ thân thể của cô, nhưng là, đối với bác của cô, tôi sẽ giúp cô hoàn trả lại tất cả ngược đãi mà cô từng phải chịu. Duy Nhược Hề dưới đáy lòng âm thầm nghĩ.

“Tiểu Hề, con thật sự có thể quên sự tình trước kia sao?” Duy ba, Duy mẹ nghe xong Duy Nhược Hề nói, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ thật đúng là sợ Tiểu Hề lại nhớ tới chuyện trước kia rồi trở về bộ dáng như cũ.

“Vâng, ba, mẹ, bất kể trước kia chuyện gì đã xảy ra, chỉ cần...về sau bác không tìm con phiền toái, con sẽ không sao cả.” Nếu bác tìm đến cô gây phiền toái, cô sẽ không giống như trước đây đứng yên cho bà ta muốn làm gì thì làm. “Vài ngày nữa con sẽ cùng ba đến lễ mừng thọ của ông nội.”

“Cám ơn con, Tiểu Hề, ba vừa rồi thực sợ khi con biết chuyện trước kia sẽ không tha thứ cho ông nội con nữa.”

“Ba, con sẽ không làm vậy. Trước kia ông nội cũng không có thương tổn con cho nên con tuyệt đối sẽ không hận ông.” Ông ta chính xác không có gây tổn hại đến cô, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt thôi, Duy Nhược Hề thở dài trong lòng.

“Vậy Tiểu Hề nghỉ ngơi đi, ba cùng mẹ con ra ngoài trước. Tiểu Hạo con cũng ra ngoài cho Tiểu Hề yên tĩnh một chút, con đừng có mãi ở đây quấy rầy chị nghỉ ngơi.”

“Dạ” Duy Hạo bất đắt dĩ phải đồng ý, hắn còn đang định hỏi chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Duy Nhược Hề bỏ chăn ra đem ống quần vén cao lên, nhìn về phía vết sẹo bên chân trái đã mờ đi.

Nhược Hề trước kia vẫn tò mò, một người im lặng, nhu nhược như ‘Duy Nhược Hề’ trước đây như thế nào lại có một vết sẹo thật lớn trên người. Đến hiện tại mới biết được nguyên nhân là do trận phỏng lần đó. Cũng không biết có phải do ăn được trái cây của cổ thụ gia gia hay không mà vết sẹo trên người cô càng ngày càng nhỏ, càng lúc càng mờ nhạt đi. Đoán chừng không bao lâu nữa vết sẹo này sẽ biến mất không thấy.

Nằm trở lại xuống giường, đem chăn đắp trên người. Duy Nhược Hề hơi có chút sững sờ cảm thán.

Kiếp trước Nhược Hề tuy rằng không có ba mẹ nhưng cô vẫn còn viện trưởng yêu thương cô cùng các bạn nhỏ ở cô nhi viện chơi đùa, cô cũng không cảm thấy cô đơn hay khó chịu gì. Chưa từng có giống ‘Duy Nhược Hề’ trước kia. Có hận thù khắc cốt. Bởi vì từng bị bác ngược đãi, ông nội mắt lạnh không quan tâm làm cho ‘Duy Nhược Hề’ tạo ra tâm lý tự bế không có lấy một người bạn. Nhưng sau đó vì thích Viêm Bân cho nên mới tốt lên được một chút.

Duy Nhược Hề vừa rồi đã nhớ rõ chuyện trước đây, đã biết nguyên nhân vì sao cơ thể lại run lên không khống chế được, hiểu cái cảm giác sợ hãi, cừu hận muốn giết chết Duy Lam Anh của ‘Duy Nhược Hề’.

Nhưng khi nãy cô đã nói với ba, chuyện trước kia cứ thế cho qua đi đồng nghĩa với việc đem cừu hận này xóa bỏ. Nếu như vậy ‘Duy Nhược Hề’ chân chính sẽ rất không cam lòng.

“Thực xin lỗi, tôi chiếm cứ thân thể cô. Chiếm lấy ba mẹ cùng em trai cô lại chiếm luôn cả tình thương của họ dành cho cô. Giờ lại còn đem cừu hận của cô nhẹ nhàng xóa bỏ như vậy. Cô chắc là rất hận tôi phải không?” Duy Nhược Hề thì thầm tự nói. “Nếu tôi nói giúp cô chiếu cố tốt người nhà thì thật dối trá phải không? Được rồi, tôi chính là một kẻ dối trá như vậy. Tôi chiếm lấy tất cả của cô. Gia đình của cô giờ chính là gia đình của tôi, tôi sẽ tự bản thân bảo vệ bọn họ vì tôi yêu thương bọn họ. Còn những người đã làm cô khổ sở, cô yên tâm đi, tôi hứa sẽ từ từ trả lại cho bọn họ những gì mà cô đã trải qua. Đó là thứ duy nhất tôi có thể làm cho cô thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.