- Giai Giai, em xem! Công ty của anh cũng không tệ chứ? Em đã bước chân vào Chi Hoan thì cứ yên tâm đi. Bọn anh nhất định sẽ đưa em lên tầm siêu sao, sẽ không khiến em thất vọng đâu!
Lục Duệ chân chó đi sau lưng người thiếu nữ, nụ cười trên mặt muốn ti bỉ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đám nhân viên Chi Hoan đi ngang qua chỉ có thể cúi thấp đầu khẽ chào một tiếng “Lục tổng!” rồi lặng lẽ đi ngay. Haizzz, trong lòng cả đám đều muốn nhổ vào gương mặt tên hoa hoa công tử kia rồi hét lên: “Đại boss, bớt bày vẻ mặt buồn nôn ấy đi!”
Nhưng, tất nhiên, không ai dám. Dù sao bọn họ vẫn còn muốn tiền thưởng cuối năm mà.
Tống Y Giai chớp đôi mắt to tròn lóng lánh, mỉm cười ngọt ngào nghe Lục Duệ nói. Thỉnh thoáng lại hơi hơi gật gật đầu vẻ tán đồng. Khuôn mặt loli khiến người ta say đắm.
Lục Duệ ôm ngực. Bé con loli này may mà cậu ta nhanh chóng cua được vào công ty sớm, sau này, ắt sẽ thành quân chủ bài thôi. E hèm, tất nhiên, cậu ta sẽ không thừa nhận bản thân có ý đồ riêng gì đó đâu.
Lục Duệ tiếp tục thao thao bất tuyệt kể về Chi Hoan cùng n lần nâng cấp bản thân cho Tống Y Giai nghe. Qua hồi lâu, lại không thấy người đi sau trả lời. Đến khi quay đầu nhìn lại, đã thấy cô bé loli kia đang đắm đuối nhìn tấm ảnh treo bên tường.
Lục Duệ tiến lại bên, khẽ cười nhẹ: “Ồh, Giai Giai thích Sở Hàn sao?”
Tống Y Giai ý cười lấp lánh gật gật đầu, giọng mềm như kẹo dẻo: “Dạ, rất thích!”
Người đàn ông đen mặt nhìn tấm ảnh treo trên tường. Cái gương mặt yêu nghiệt này! Ông đây có chút hối hận khi treo ảnh Sở Hàn ở hàng đầu rồi đấy nhé!
Nghĩ thì nghĩ thế, mỗ nam nào đó vẫn cố mỉm cười vỗ vỗ lên vai Tống Y Giai. Vừa “ăn đậu hũ” của người ta để an ủi bản thân mình, vừa an ủi người ta: “Giai Giai, sau này anh sẽ nâng tầm em lên còn hơn cả Sở Hàn nữa ấy chứ!”
Tống Y Giai hơi nhăn mày, quay lại nhìn Lục Duệ: “Sao có thể? Sở Hàn, anh ấy là nam thần số 1 trong nước, là Ảnh đế 6 năm liền, từ khi xuất đạo đã nằm trong top những nhân vật có lực ảnh hướng và độ nổi tiếng cao nhất. Lục tổng, anh đừng nói thế. Cho dù anh là boss của Chi Hoan, ra ngoài cũng sẽ khiến người ta khinh thường đấy!”
Lục Duệ: “....”
Hình như đụng phải Đại Mạch nhà Sở Hàn rồi thì phải? Mà còn là Đại Mạch siêu cuồng nữa hay sao ấy nhỉ?
Tống Y Giai cũng chẳng màng khuôn mặt như ăn phải phân của Lục Duệ, tiếp tục si mê ngắm nam thần nhà mình.
Boss Lục cảm thấy rất ấm ức, rất muốn nói một cái gì đó cho cô bé loli mình đã ngắm trúng này hiểu rõ là Sở Hàn móe có tốt như cô tưởng đâu. Nhưng còn chưa nói đã nghe thấy tiếng chào của đám nhân viên xung quanh.
“Chị Mạch!”
“Chào chị Mạch!”
“Chị Mạch, buổi sáng vui vẻ ạ!”
Tiếng giày cao gót gõ nhẹ lên sàn nhà, có tiếng người lạnh nhạt khẽ “Ừ” đáp lại.
Rất nhanh, đã có bóng hai người xuất hiện trước mắt cậu ta.
Một người con gái xinh đẹp, ánh mắt sắc sảo đi phía trước. Cô mặc một bộ váy công sở thanh lịch. Dáng người không quá cao, nhưng lại cực kì cân xứng. Cả người cô toát lên vẻ vừa cao ngạo, vừa lạnh lùng khó kiềm. Hình ảnh điển hình của mấy nữ minh tinh nổi tiếng hay mặc bệnh ngôi sao.
Phía sau còn có một cô gái cũng rất thanh nhã đi theo. Dáng người cao dong dỏng, khuôn mặt mềm mại lại có sự lạnh nhạt phảnh phất người đi trước. Cô đang cúi đầu nhìn vào chiếc notebook trên tay, vừa đi vừa báo cáo công việc cho người đi trước.
Nếu là người không hay biết gì nhìn qua cảnh này, ắt sẽ nghĩ người thiếu nữ xinh đẹp đi trước kia là một nữ minh tinh nào đó. Nhưng, không! Lục Duệ cũng chỉ hi vọng người kia chịu ra làm nghệ sĩ thôi. Chưa nói đến khả năng diễn xuất, lật mặt nhanh như lật bánh tráng kia thì cái khuôn mặt không tì vết cùng cái liếc mắt chết người của Trúc Ngải Mạch đã đủ kiếm về cả núi tiền rồi.
Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Lục Duệ khẽ thở dài lần thứ n+n trong 8 năm qua, sau đó mới mỉm cười tiến đến, đon đả chào hỏi: “Ai dô, xem kìa, lúa mạch xinh đẹp nhà chúng ta đến rồi này!”
Trúc Ngải Mạch đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho cậu ta, tiếp tục nghe Giai Ý nói về việc sắp xếp lịch trình cho các ngôi sao mình quản lí.
Boss Lục bị bỏ mặc, nội tâm muốn kêu gào: Chị hai, dù sao cũng đang ở công ty, chị cho em chút mắt mũi đi mà!
Tất nhiên, cô nàng nào đó không nghe được tiếng lòng của Lục Duệ. Thế nên boss Lục lại phải mặt dày mày dạn tự xông lên chặn đường hai người kia.
“Ngải Mạch! Khụ khụ, quản lí Mạch, nói chuyện chút đi!”
Lần này, rốt cuộc, Trúc Ngải Mạch cũng dừng bước chân, khẽ ngước lên nhìn Lục Duệ. Ánh mắt cô vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lục Duệ có chút chột dạ mà cũng chả hiểu sao bản thân phải chột dạ. Rõ ràng cậu ta có làm gì sai đâu kia chứ? Sao áp lực của người này với người kia cứ y hệt nhau vậy? Khóc 1128 dòng sông mất thôi!
Giai Ý đứng sau Trúc Ngải Mạch rõ ràng cũng khó chịu y như người đi trước mình, mở miệng lạnh giọng nói: “Lục tổng, anh không thấy tôi đang báo cáo công việc với chị Mạch sao? Việc gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Anh thử ra ngoài chen ngang hàng xem có bị người ta đánh què không?”
Lục Duệ há miệng, rồi lại ngậm miệng lại. Trong lòng cậu ta không ngừng niệm đi niệm lại một chữ “Nhịn“. Ai bảo cô ta là người của Trúc Ngải Mạch, Trúc Ngải Mạch lại là người của gã kia chứ. Nhịn! Nhịn! Nhịn!
Phải mất 30s, Lục Duệ mới tìm lại được nụ cười nhã nhặn của mình, cứng đờ đáp: “Giai Ý tiểu thư, chuyện này rất quan trọng nên tôi mới mạn phép cắt ngang chuyện của hai người!”
Mấy nhân viên đi ngang qua xung quanh chỉ dám lấy ta che miệng nhịn cười.
Khiến cho boss Lục nhà bọn họ ăn trái đắng như thế, trừ anh Hàn, chị Mạch của bọn họ ra, vậy cũng chỉ còn chị Giai Ý mà thôi!
Giai Ý liếc mắt nhìn về phía Tống Y Giai vẫn đang đứng ở kia khẽ hừ một tiếng nhẹ, có chút giễu cợt nói: “Nếu như Lục tổng là muốn chị Mạch nhà chúng tôi dẫn dắt người anh vừa mắt vậy thì thật ngại quá. Lục tổng à, chị Mạch đã cho phép tôi lọc vòng đầu rồi!”
“Ý cô là sao?”
Lục Duệ hơi nhăn này nhìn Trúc Ngải Mạch đang đứng thờ ơ như xem kịch vui ở bên ngoài kia.
Giai Ý cười khuểnh: “Ý là, anh muốn đưa người nào đến, tôi xem qua một lượt, được thì chị Mạch sẽ xem xét, không thì out. Hết!”
Lục Duệ muốn phun lửa. Ai mà chẳng biết con nhóc Giai Ý này chướng mắt cậu ta. Để cho cô ta chọn thì có ai thành nghệ sĩ dưới chướng Trúc Ngải Mạch được nữa kia chứ?
Mà Trúc Ngải Mạch là ai? Là nữ quản lí “bàn tay vàng” nổi tiếng bậc nhất trong giới. Chỉ cần là người do cô quản lí không phải là tiểu hoa tuyến 1 thì cũng là tiểu sinh tuyến 1 đấy nhé!
Lục Duệ có chút đau đầu. Tống Y Giai mặc dù đúng là rất xinh đẹp nhưng lại quá ngây thơ, hơn nữa khả năng diễn xuất không, ca hát không. Giờ mà không có Trúc Ngải Mạch nốt thì làm sao mà lên được chứ hả?
Boss Lục cảm thấy thật mệt tim, chớp mặt nhìn Giai Ý đang dương dương tự đắc phía trước mặt lại thấy khó chịu: “Này, Giai Ý, tôi hỏi thật cô nhé! Có phải cô là người yêu cũ bị tôi đá nên ghét tôi thế không? Cô vào công ti hơn 3 năm rồi mà sao cứ nhằm vào tôi thế nhỉ? Này, tiền lương của cô là do tôi trả đấy!”
Giai Ý đen mặt, mắt lạnh nhìn gã đàn ông trước mặt: “Lục tổng, ngại quá! Nên nói là anh nghĩ quá nhiều hay bị bệnh hoang tưởng đây? À, có thể là mất trí nhớ nữa ấy nhỉ? Đến việc tôi có phải là người yêu cũ của anh hay không cũng không biết. Đúng là người già rồi! Thật đáng thương!”
“Phụt!”
Lục Duệ xanh mặt, quát: “Ai cười đấy? Cười cái quằn gì? Ông đây đang bực đấy nhé!”
Đây rõ ràng là mắng cậu ta mà!
Lục Duệ quay ngoắt lại, lại thấy Trúc Ngải Mạch khoanh tay nhìn cậu ta, lạnh nhạt: “Tôi cười đấy, được không?”
Khóe môi Lục Duệ giật giật, mãi mới bật ra một chữ: “Được!”
Lục boss rất muốn khóc, không ai cho cậu ta chút mặt mũi nào cả!
Trúc Ngải Mạch nhún vai, xoay người đi: “Giai Ý, đi thôi!”
“Dạ!”
Cô nàng nào đó cao ngạo hất tóc lướt qua Lục tổng, đúng chuẩn dáng vẻ người chiến thắng kiêu ngạo.
Trợ lí Tiểu Luân của boss Lục sờ sờ túi tìm điện thoại, định chờ chị Mạch và chị Giai Ý đi khỏi sẽ lập tức gọi cấp cứu cho boss nhà mình.
Tống Y Giai nãy giờ dù có mải mê ngắm nam thần nhà mình thế nào đi nữa cũng đã bị kéo ra khỏi say mê. Cô nuốt nước bọt nhìn Trúc Ngải Mạch.
A, cảm thấy còn đẹp hơn nữ thần Y Na nữa đó.
Còn cái kiểu khí chất kia nữa, sao lại giống Đại Hàn nhà cô thế không biết.
Trời ơi, người lại còn thơm mùi chanh mát nữa nè! Không giống mấy mùi nước hoa gì cả? Kì thật! Là tắm bằng chanh thật nên có mùi này sao?
Nhan khống- Tống Y Giai say mê nhìn theo bóng người con gái xinh đẹp đang chuyển động.
Ý, sao người đẹp kia lại dừng lại rồi?
Ý, sao lại lùi lại đây?
Ý, sao người ta lại... đứng trước mặt mình rồi?
Trúc Ngải Mạch nhíu mày đứng trước mặt Tống Y Giai. Ánh mắt sắc lém như ghim vào khuôn mặt loli siêu đáng yêu của người con gái nào đó.
Giai Ý đứng phía sau có chút khó hiểu. Lúc nãy chị Mạch rõ ràng đi qua rồi, sao lại còn quay lại chứ?
Còn chưa nói gì, Trúc Ngải Mạch đã lên tiếng trước, là hỏi Lục Duệ: “Người cậu muốn tôi nhận, là cô gái này?”
Lục boss đang sắp hộc máu đến nơi, nghe hỏi thế lại không thấy vui mừng như dự đoán. Ngược lại, cậu ta lại thấy có một cơn gió lạnh thổi dọc từ sống lưng lên.
Cảm giác này, sao kì quái thế?
Nuốt một ngụm nước miếng, Lục Duệ mới trả lời: “Phải.”