Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 2: Chương 2: Lâu rồi không gặp




Tống Y Giai nhìn chằm chằm vào chiếc bảng tên để trên bàn: Quản lý Trúc Ngải Mạch.

Hai tay cô xoắn lại, ánh mắt không biết phải rời đi đâu.

A, vào một gian phòng có người đẹp lại không thể ngắm, đối với một người nhan khống như cô thật sự là một điều đau khổ.

Nhưng mà khí thế của vị mỹ nhân kia thật là quá đáng sợ, không dám nhìn thẳng.

Bi ai trần thế, chắc cũng chỉ đến thế này thôi.

Lục Duệ ngồi bên bàn uống nước, rất muốn bảo Tống Y Giai ra đây ngồi cùng. Nhưng, bỏ đi! Nhìn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đáng sợ kia của Trúc Ngải Mạch là cậu ta thấy sợ lắm rồi.

Người phụ nữ ấy, tốt nhất là đừng có chọc phải. Đến cả Sở Hàn còn phải nhịn nữa là cậu ta.

Lục boss ra sức biện minh cho hành vi nhát cáy của mình.

Trúc Ngải Mạch đánh giá người đối diện một lượt, xác định mình không nhận nhầm mới nâng mắt hỏi: “Tên?”

Tống Y Giai len lén ngước lên nhìn cô: “Tống Y Giai”, nói rồi lại bổ sung, “lớn lên ở Mỹ, mới về nước 2 tháng ạ!”

“Tôi biết!”, Trúc Ngải Mạch híp mắt, không giận mà uy.

Lục Duệ ngồi kia khẽ khụ khụ mấy tiếng, ý đồ giảm bớt không khí căng thẳng.

Trúc Ngải Mạch cũng chẳng thèm liếc qua. Cô thản nhiên với chiếc điều khiển bật màn hình ở phía bên phải lên. Sau đó hơi nhăn mày hỏi Giai Ý: “Kênh nào nhận phát sóng trực tiếp việc gã đó về nước ấy nhỉ?”

Cô chỉ đơn giản dùng một đại từ phiếm chỉ “gã đó”, thế nhưng cả Giai Ý và Lục Duệ đều rõ người đó là ai.

Lục Duệ uống thêm một ngụm trà, thức thời ngậm miệng thu hẹp cảm giác tồn tại của bản thân.

Giai Ý nhanh chóng bật notebook tìm kiếm thông tin cần nhớ ngày hôm nay, báo cáo: “9h30 anh Sở sẽ về nước, đài ABV đã được thông báo hợp tác đưa tin này ạ!”

Mặc dù anh Sở Hàn không phải nghệ sĩ dưới chướng của chị Mạch, nhưng tất nhiên người nhanh nhạy như Giai Ý sẽ hiểu được một vài việc cho dù không nhắc cũng nên làm rồi.

Trúc Ngải Mạch chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng. Sau đó thành thục chuyển kênh sang đài ABV.

Vừa đúng lúc, trên màn hình hiện lên hình ảnh một người đàn ông vô cùng đẹp trai xuất hiện ở cổng VIP của sân bay thành phố.

Dáng người vẫn như thế.

Khuôn mặt vẫn như thế.

Nụ cười vẫn như thế.

Trúc Ngải Mạch cười khẩy nhìn người phụ nữ đang ôm tay anh ta, lên tiếng: “Bán tin này bao nhiêu thế?”

Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng ho lấy ho để của người đàn ông nào đó.

Lục Duệ không lên tiếng, căn bản là cũng không dám lên tiếng.

Trúc Ngải Mạch không làm khó cậu ta.

Cô thu mắt lại, nhìn về phía người đối diện, hất cằm về phía màn hình rộng, hỏi người đã say mê ngắm nhìn từ nãy tới giờ: “Thích anh ta?”

Tống Y Giai vẫn chưa thoát khỏi ma lực của người kia, si mê gật gật đầu.

Trúc Ngải Mạch hỏi tiếp: “Có muốn làm bạn gái anh ta không?”

Một câu này làm Tống Y Giai sặc nước miếng. Cô vừa ho lấy ho để vừa xua xua tay, lắc đầu như trống bỏi.

Mãi sau mới nói được: “Không! Không! Đại Hàn với nữ thần Y Na mới là một đôi mà! Em không dám!”

Lục Duệ nghe một câu này mà xanh cả mặt.

Giai Ý thì chỉ muốn tiến lên táng cho người kia một phát mà thôi.

Trúc Ngải Mạch lại có vẻ bình thường hơn, khóe môi cô khẽ nhếch lên. Thế nhưng, trong mắt lại là một mảnh đen kịt.

Cô liếc mắt nhìn bóng dáng hai người xuất hiện trên màn hình, lại liếc tip tiêu đề chạy phía dưới.

Ồh, Ảnh đế cùng nữ thần ư? CP hoàn hảo đấy!

Cô khó chịu đứng dậy, với tay lấy chiếc áo khoác ngoài: “Giai Ý, tối nay chị sẽ đích thân đến bữa tiệc rượu Nhã Nhạc cùng với Tử Lãng. Giờ chị về trước, em sắp xếp một chút cho cô gái này. Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiến hành đào tạo, định hướng là làm ca sĩ solo.”

Giai Ý: “Dạ!”

Ý chị Mạch đã đưa ra, dù Giai Ý hơi khó hiểu nhưng cũng sẽ không cãi lời.

Trúc Ngải Mạch không nói thêm gì, khoác áo ra cửa. Đến gần chỗ Lục Duệ, tiếng giày cao gót hơi dừng lại.

Cô liếc mắt nhìn người đang cố co rúm lại trên ghế kia, cười nhạt buông một câu bâng khuâng: “CP hot đấy!”

Cả người Lục Duệ run lên. Boss Lục rất yếu tim, boss Lục mệt lắm rồi!

7h30 tối.

Dưới một căn biệt thự cao cấp của khu biệt thự Hinh Lam, một chiếc

Apollo Arrow kiêu hãnh đứng đó. Người đàn ông trong xe không kiên nhẫn gõ gõ lên vô lăng.

Ánh đèn bên ngoài hắt lên khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của cậu ta, tạo nên những mảng sáng tối ma mị.

Mãi một lúc sau, rốt cục không còn kiên nhẫn nữa, cậu ta rút ra một điếu thuốc lá để trong hộp xe, ngâm lấy, nhưng không châm.

Lại qua thêm lúc nữa, cuối cùng cũng có tiếng giày cao gót vang lên. Trúc Ngải Mạch lạnh nhạt đi từ biệt thự ra, chiếc váy dạ hội lấp lánh, xẻ tà đến tận bắp đùi. Theo từng bước chân của cô, không gian xung quanh dường như cũng ánh lên.

Người trong xe không xuống, chỉ nghiêng người đẩy cửa bên phó lái ra.

Trúc Ngải Mạch cũng không quan trọng lắm, nghiêng người ngồi vào.

Lúc này, Tử Lãng mới rút điếu thuốc chưa châm trong miệng ra bỏ vào gạt tàn. Cậu ta liếc nhìn người bên cạnh, lạnh nhạt nhắc nhở: “Cài dây an toàn vào!”

Trúc Ngải Mạch dựa vào lưng ghế, híp mắt: “Kính ngữ!”

Tử Lãng hít một hơi, nói lại: “Chị cài dây an toàn vào đi!”

Lần này Trúc Ngải Mạch vẫn chưa vội cài, mà nói: “Ồh, biết nhắc nhở người khác lại không biết lo cho bản thân mình!”

Tử Lãng có chút buồn bực buông vô lăng xoay người sang nhìn cô. Trong xe tĩnh lặng đến gần cả phút đồng hồ, Trúc Ngải Mạch vẫn giữ nguyên tư thế không có động thái gì.

Rốt cuộc, vẫn là vị Ca vương lạnh lùng Tử Lãng chịu thua trước, ngồi ngay ngắn vào ghế lái, thắt dây an toàn lại.

Trước đây, mỗi là đi xe, Tử Lãng cũng không bao giờ cài dây an toàn. Nhưng chỉ cần đi cũng Trúc Ngải Mạch tự nhiên phải ngoan ngoãn nghe theo cô.

Ấy là một điều khiến Trúc Ngải Mạch rất hài lòng. Nghệ sĩ dưới tay mình lại không chịu nghe lời mình, vậy sao Ngải Mạch cô có thể đi lật trời được kia chứ?

Tử Lãng cài xong dây an toàn lại nhắc người ngồi kế bên: “Chị cài dây an toàn vào đi!”

Lúc này Trúc Ngải Mạch mới lười biếng cài dây an toàn lại.

Đợi cô cài xong, Tử Lãng mới khởi động xe. Siêu xe nhanh chóng lao vụt đi, vượt qua cánh cổng khu biệt thự, tiến vào đường lớn.

Trong xe yên tĩnh kì lạ.

Được một lát, Trúc Ngải Mạch lên tiếng hỏi trước: “Vừa cãi nhau với ông già nhà cậu à?”

Tử Lãng khẽ hừ nhẹ một tiếng, đáp lại: “Không có!”

Lần này Trúc Ngải Mạch đã mở mắt ra, có chút ngạc nhiên hỏi: “Thế sao cậu khó ở thế? Tới tháng à?”

Ca vương của chúng ta: “...”

Trúc Ngải Mạch hơi nhăn mày lại nghĩ: “Hay là hết tiền rồi? Sao có thể? Nhưng mà lâu rồi vẫn thấy cậu chạy con Apollo Arrow này. Bao lâu rồi nhỉ? Ờ, hơn 2 tháng rồi chưa đổi xe. Cậu hết tiền thật à?”

Tử Lãng có chút muốn phun khói, cạn lời bỏ mặc vị quản lí luôn ra vẻ cao ngạo thực chất lại siêu nhiều chuyện của mình.

Trúc Ngải Mạch thấy cậu ta như thế, lại nghĩ đến việc gì. Cô trừng mắt ngồi vùng dậy: “Này! Nhóc con, tuần trước cậu vừa đi Ma Cao về! Đừng nói với tôi cậu nướng hết tiền vào sòng bạc cả rồi nhé! Này, này! Tôi đã nói rồi cơ mà, cấm ma túy, cấm cờ bạc, cấm gái gú, cấm rượu chè be bét cơ mà!”

Lần này, cuối cùng Tử Lãng cũng không chịu nổi, nhăn mày đáp lại: “Chị có thôi đi không? Tôi đã hứa với chị không làm cái gì thì sẽ không làm cái đấy! Ai vào sòng bài chứ? Chẳng có gì hay ho!”

Trúc Ngải Mạch hơi hơi thu liễm lại. Suy đi nghĩ lại cũng thấy đúng, tên nhóc Hạo Luân kia còn có thể chứ tiểu tử Tử Lãng này thì khỏi bàn. Trước nay vẫn rất nghe lời mà, chắc không thể nào đâu.

Nghĩ thì nghĩ thế, ngoài mặt cô vẫn lạnh giọng: “Biết thế là tốt! Chú ý một chút, đừng làm cái gì ảnh hưởng đến hình tượng cao lãnh bên ngoài của cậu!”

“Tôi biết rồi!”

Tử Lãng chỉ lạnh nhạt đáp lại. Thật ra, cậu ta cũng có điều muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng làm sao.

Qua thêm một lát, xe vẫn bon bon chạy. Nơi tổ chức tiệc rượu ở khá xa khu biệt thự, đoán chừng phải hơn 10 phút đi xe nữa.

Trúc Ngải Mạch nhàm chán rướn nhiều lên muốn bật nhạc nghe một chút. Tay vừa đặt lên đã có một bàn tay khác đưa ra chặn lấy.

Cô khó hiểu nhìn người đang cầm vô lăng.

Tử Lãng hơi hít một hơi, không nhịn được nữa khẽ hỏi: “Sao lần này chị lại tới tiệc rượu?”

Trúc Ngải Mạch: “Thích thì đi thôi!”

Cô trả lời rất nhanh, bên môi còn nâng lên một đường cong nhè nhẹ, ánh mắt lại lóe lên tia kì lạ.

Tử Lãng lén thở nhẹ ra một hơi. Trước nay, Trúc Ngải Mạch rất ghét phải đến tiệc rượu, trừ khi là người cực kì có máu mặt lên tiếng chỉ đích danh nếu không cũng chỉ đổ cho Lục Duệ hay người khác đi hộ. Lần này, cô đột nhiên lại muốn tự mình đến.

Là vì biết người kia cũng sẽ đến sao?

Tử Lãng không dám hỏi.

Cậu lặng lẽ bật nhạc lên lại chỉnh lại volume vừa phải. Trúc Ngải Mạch ngồi ghế phó lái hơi híp mắt lại hưởng thụ.

Chiếc Apollo Arrow vẫn điềm nhiên chạy.

Đến khi bản nhạc kia lập lại đến vòng thứ 3, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại ở sở quán La Hi- nơi tổ chức tiệc rượu Nhã Nhạc.

Tử Lãng bước xuống xe, giao chìa khóa cho người phục vụ đã đứng gần đó. Sau đó, cậu lịch thiếp mở cửa xe đỡ người con gái kia xuống.

Tà váy màu rượu nho lấp lánh rũ xuống, Trúc Ngải Mạch bước ra khỏi xe. Cô khoác tay Tử Lãng rồi tiến vào hội trường. Cả quá trình vẫn đều giữ vẻ cao ngạo vốn có của mình.

Một người giữ cửa trẻ tuổi mới đến không khỏi thán phục nói nhỏ với người đồng nghiệp kế bên: “Ồh, không biết nữ minh tinh sang chảnh đi cùng Ca vương Tử Lãng kia là ai thế? Lần đầu tiên trông thấy cô ấy. Thật xinh đẹp!”

Người đồng nghiệp đã làm lâu khẽ lắc đầu: “Đấy không phải là minh tinh đâu. Đấy là chị Mạch của Chi Hoan đấy! Nữ quản lí “bàn tay vàng” đấy! Ca vương Tử Lãng, Nam thần vạn người mê Hạo Luân, nữ thần Ngọc Lan* Kim Tuệ, nhóm nhạc quốc dân G5, thiên nữ Vy Vy.... đều là người dưới chướng cô ấy đấy!”

Người kia lại trầm trồ thêm lần nữa, càng thêm thán phục.

Trúc Ngải Mạch tiến vào hội trường, ánh đèn chiếc rọi xung quanh. Một vị quản lí của sở quán đã chạy đến chào hỏi dẫn đường. Cô chỉ mỉm cười đáp lại.

Lúc này, hơi nghiêng người nhìn qua người bên cạnh, Trúc Ngải Mạch có chút khó chịu.

Tiếng giày cao gót khẽ dừng lại. Lập tức tiếng bước chân và tiếng thao thao bất tuyệt bên cạnh cùng ngừng luôn.

Trúc Ngải Mạch khó chịu xoay người Tử Lãng lại, đưa tay lên chỉnh lại cổ áo không ngay ngắn của cậu ta. Dựng lên, vuốt phẳng, gập lại. Cứ thế chỉnh đến 3, 4 lần mới dừng lại. Bản tính quản lí của cô trước nay vẫn không thay đổi.

Tất nhiên, Ca vương Tử Lãng đã sớm quen với kiểu bỗng nhiên bị lôi ra xử lí như thế của cô nên hoàn toàn bình thản.

Nhưng vị dẫn đường kia lại có chút lúng túng. Trong mắt ông ta, đây rõ ràng là ân ân ái ái, rắc cẩu lương đây mà. Khó chịu quá đi!

Đồng cảm giác khó chịu có lẽ còn có người đi phía sau nữa kìa.

“Ai dô, hai người này sao lại phát cẩu lương linh tinh thế này?”

Một giọng nữ buồn nôn vang lên.

Trúc Ngải Mạch khó chịu liếc mắt. Quả nhiên thấy một gương mặt khiến cô khó chịu.

Chỉ một cái liếc mắt của cô, người vừa nói lập tức đứng thẳng cái thân người vốn dĩ đang như rắn nước không xương của mình, lắp bắp: “Chị... chị Mạch!”

Trúc Ngải Mạch lười nhìn Nhiệt Y Na lần nữa. Cô buông tay khỏi cổ áo Tử Lãng, ánh mắt chiếu thẳng về phía người đàn ông ở phía sau kia.

Vừa lúc, anh cũng đang nhìn qua.

Bốn mắt giao nhau.

Không có điện quang xẹt xẹt gì hết. Chỉ có lạnh nhạt khó nói thành lời.

Rốt cuộc, Sở Hàn lên tiếng trước: “Lâu rồi không gặp!”

Lời này, không rõ là nói với ai.

Trúc Ngải Mạch nhếch môi cười nhạt không đáp. Cô xoay gót giày cao gót, khoác tay Tử Lãng, nói: “Chúng ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.