Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 3: Chương 3: Anh Sở Hàn ơi!




“Ai ôi, xem xem ai đến mà xinh đẹp thế này đây?”

Kiều Diệp đang đứng nói chuyện cùng mấy vị phu nhân quan chức cao cấp được mời đến tiệc rượu, thấy tà váy lấp lánh bước gần đến thì thốt lên trêu trọc.

Trúc Ngải Mạch mỉm cười đi đến phía bên này, cũng thoải mái đáp lại: “Đương nhiên là Tiểu Mạch của chị rồi!”, sau đó lại quay đầu chào mấy vị phu nhân xung quanh, “Chị Tống, Chị Lục, A Yến, Tiểu Lan cũng ở đây sao?“.

Mấy vị phu nhân kia tất nhiên cũng vui vẻ chào hỏi cô. Đám người mặc dù không tính là thân thiết, nhưng trong vòng quan hệ ở thành phố A này cũng coi là gần gũi nhất.

Vị Tống phu nhân kia vừa thấy Trúc Ngải Mạch đã suýt xoa: “Tiểu Mạch hôm nay lại đích thân đến, thật khiến cho người ta bất ngờ nha!”

Lục phu nhân cũng phụ họa vào: “Phải đó. Không phải Tiểu Diệp nói em không đến sao?”

Trúc Ngải Mạch chỉ cười cười, sau mới đáp lại: “Còn không phải do tên nhóc Hạo Luân chết tiệt kia đắc tội bên chị Diệp khiến em phải chạy đến đây bồi tội sao?”

Đám người cười cười, cô tiểu thư Lan Vy nhìn cô lại đỏ mặt nói: “A Luân, cậu ấy sao tính là đắc tội chị Diệp chứ. Rõ ràng cũng là do tên nhiếp ảnh gia kia giơ bẩn mới khiến cho A Luân khó chịu ra tay thôi.”

Trong đám người ở đây, trừ Trúc Ngải Mạch và Kiều Diệp ra, thì cũng chỉ còn mỗi Lan Vy vẫn chưa kết hôn. Hơn nữa, vòng trong vòng ngoài có ai lại không biết cô tiểu thư này lại cực kì si mê Hạo Luân kia chứ.

Có người nghe cô nàng nói, bắt đầu trêu chọc: “A ui, Tiểu Lan lại bắt đầu bênh “chồng” rồi đấy!”

“Chị Đồng!”, Lan Vy kêu lên. Đám người cười vang.

Kiều Diệp cười cười nhìn Trúc Ngải Mạch: “Tiểu Mạch, em nói thế có phải là cố ý khiến chị chẳng những áy náy lại còn bị con nhóc Lan Vy này lột da nữa phải không?”

Trúc Ngải Mạch đưa ly rượu vang lên khẽ cốc lên ly rượu của cô, sau đó cười cười: “Em nào dám chứ. Chi Hoan vẫn còn muốn hoạt động yên ổn mà!”

Mọi người xung quanh chỉ cười không nói gì. Dù ở đây, có không ít người thầm khinh thường đám người lăn lộn trong giới giải trí, nhưng lại không một ai dám khinh nhờn Chi Hoan hay Trúc Ngải Mạch hết. Đơn giản là vì năng lực và khả năng của họ.

Đời người mà, kẻ thắng thì làm vua. Bất kể ai có thực lực thì mới có cơ hội leo lên đầu kẻ khác.

Mà chuyện này, thì cả Chi Hoan và Trúc Ngải Mạch đều làm được.

Đám phụ nữ xung quanh lại tiếp tục hàn huyên một lát. Gọi là hàn huyên chuyện phụ nữ, nhưng những người đứng đây có ai là kẻ tầm thường?

Ở đây, nếu không phải là phu nhân hào môn thì cũng là nữ cường tự mình gây dựng sự nghiệp. Tâm tư ai cũng giữ lại trong lòng vài phần.

Trúc Ngải Mạch nói chuyện với mấy vị phu nhân kia một lát, sau có chút mệt mỏi ngồi vào ghế lớn đặt phía gần trong góc. Kiều Diệp cũng đến ngồi bên cạnh cô, đưa ra một ly nước có màu vang đỏ, khẽ cúi người nói thầm vào tai cô: “Nước ép nho đấy! Đừng để người khác phát hiện ra!”

Sau đó lại ngồi thẳng dậy nhìn cô với vẻ mặt: chị rất thiên vị em!

Trúc Ngải Mạch hơi buồn cười nhận lấy, nhấp nhẹ một ngụm. Quả thật là nước ép nho, chưa hề lên men rượu.

Trong đám người ở đây, có thể nói Trúc Ngải Mạch và Kiều Diệp thân thiết hơn cả, ngay đến cả đứa em họ Lan Vy kia Kiều Diệp cũng không thấy thân bằng Trúc Ngải Mạch. Có lẽ là do tính cách hai người có nét giống nhau: bên ngoài có vẻ kiêu ngạo tài giỏi, thực ra ấy mà, đều là những kẻ muốn bé lại mà thôi.

Kiều Diệp cũng biết chút chuyện xưa của Trúc Ngải Mạch. Thấy cô từ khi bước vào đều chú ý ra một phía thì đã hiểu ngay vì sao hôm nay cô chịu đến đây. Chị uống ngụm rượu, nói vừa đủ cho người bên cạnh nghe thấy: “Thế nào, vẫn còn vấn vương à?”

Trúc Ngải Mạch không trả lời, vừa nhìn xoáy sâu về phía bên kia.

Kiều Diệp: “Đẹp trai nhỉ?”

Lần này, Trúc Ngải Mạch hơi nhăn mày, đáp lại ngay: “Xấu như quỷ ý!”

Kiều Diệp giả bộ ngạc nhiên: “Tử Lãng đã xấu như quỷ sao em còn thu nhận cậu ta? Tiểu Mạch, mắt thẩm mỹ của em có vấn đề sao?”

Lần này Trúc Ngải Mạch cuối cùng cũng quay đầu trừng chị. Kiều Diệp cười ngoặt nghẹo, vỗ vai cô tiếp tục trêu đùa: “Lãng tiểu tử của chúng ta thật đáng thương, lại bị người quản lí của mình mắng là quỷ. Rốt cuộc thì là quỷ gì? Quỷ súc? Quỷ lão? Hay là.... sắc quỷ?”

Vừa nói, chị vừa vói tay nắn nắn ngực Trúc Ngải Mạch cười lưu manh. Sau bị cô đập mấy cái mới buông ra cảm thán: “Tiểu Mạch, của em hình như lại nhỏ đi rồi.”

Trúc Ngải Mạch cũng chẳng phải dạng vừa, cô với tay nâng nâng ngực chị, cười ngọt ngào: “Lớn mà bị chảy xệ ra như thế này thì em thà nhỏ còn hơn!”

Kiểu Diệp trừng mắt nhìn cô: “Quỷ linh tinh! Người ta không phải muốn tốt cho em, giúp em bớt chú ý đến ai kia, bớt khó chịu sao? Lại dám nói người ta bị xệ! Đúng là thứ vô lương tâm!”

Trúc Ngải Mạch nghe chị lên án, cười giả lả vòng tay ra ôm lấy vai chị, tư thế y hệt đại gia ôm người đẹp, hào phóng nói: “Mỹ nhân, đừng buồn! Cho dù ngực nàng có xệ hơn nữa, đại gia ta cũng quyết không bạc nàng!”

Người trong lòng khẽ nụng nịu kêu lên một tiếng: “Đáng ghét!”

Tử Lãng đứng từ đằng xa trông thấy một màn này, khóe môi khẽ cong cong lên. Triều Dương đứng bên cạnh nhìn vẻ dịu dàng trong nụ cười của kì phùng địch thủ trong nhiều năm của mình thì có chút choáng. Hơi ngốc nghếch nhìn hỏi: “Này, sao cậu cười đáng sợ thế!?”

Tử Lãng và Triều Dương thuộc hai công ty đối lập nhau, lại debut cũng thời điểm, hình tượng đều là thanh lãnh lạnh lùng, đương nhiên từ khi bắt đầu đã là đối thủ một sống một chết. Mấy năm nay, con đường phát triển của Triều Dương rất tốt, nhưng trước sau lại vẫn thua Tử Lãng nên luôn coi người kia là mục tiêu để tiến tới, vừa ghen tị lại vừa hâm mộ. Trong những lần cả hai vô tình dự chung sự kiện vẫn luôn cố ý tiếp cận công kích Tử Lãng. Lâu dần, chọc được vị Ca vương kia thì chưa nhưng lại thấy bắt đầu quen biết. Dần dà cũng tính là thân quen.

Thấy người mấy năm nay vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh bất biến lần này tự nhiên lại cười dịu dàng như thế khiến cho cậu ta có chút sởn da gà.

Tử Lãng lạnh nhạt đáp: “Không có gì!”, nói rồi cầm ly rượu đi ra chỗ khác.

Triều Dương kì quái nhìn Tử Lãng rồi lại nhìn ra phía xa kia. Vừa chạm thấy hai bóng người kia thì vội rời tầm mắt, quay gót bỏ đi theo hướng Tử Lãng.

Mà Trúc Ngải Mạch và Kiều Diệp cũng đã không trêu đùa nhau nữa. Hai người nghiêm túc ngồi nói chuyện chính sự.

Kiều Diệp: “Vụ tên nhiếp ảnh gia kia có ý quấy rối Hạo Luân chị nhất định sẽ xử lý cẩn thận. Nhưng hi vọng em sẽ không khởi kiện ra, như thế thì xấu cho cả hai bên chúng ta!”

Nói rồi, chị sâu kín nhìn người bên cạnh. Trúc Ngải Mạch trước nay đối nhân xử thế vẫn luôn rất khôn khéo nhưng lại có một ngược điểm chết người. Đó là chỉ cần ai đụng đến nghệ sĩ của cô, vậy thì coi như kẻ ấy xong đời rồi. Không bị cô đẩy vào tù dăm ba năm thì cũng là khổ sở chật vật.

Trúc Ngải Mạch nghe Kiều Diệp nói vậy, hơi hơi mỉm cười, nâng ly nước nho lên uống một ngụm, thong thả: “Tên nhóc Hạo Luân đó nói với em rồi, không muốn kiện. Sợ mất mặt!”

Nghe thế nhưng Kiều Diệp vẫn không dám thở ra, chị nhìn cô, dò hỏi: “Thế em định làm thế nào?”

Con bé này chắc sẽ không dễ dàng buông thả kẻ kia dễ thế đâu nhỉ?

Trúc Ngải Mạch cười u ám: “Chị cứ bồi thường tiền qua bên em là được. Em sẽ không khởi kiện.”

Nhìn nụ cười của cô, Kiều Diệp hơi run: “Tiểu Mạch, dù sao gã đó cũng chưa sơ múi được gì từ Tiểu Hạo cả.”

“Ồh”- Trúc Ngải Mạch khẽ nâng giọng cười, “chị Diệp, chị nói xem một kẻ lên kế hoạch giết người sẵn rồi, đã bắt đầu hành động rồi, đáng tiếc lại thất bại do ngu xuẩn, vậy có bị bắt không?”

Tất nhiên là có! Nhưng mà.... Kiều Diệp cũng chả biết nói sao, chỉ có thể khẽ thở dài hỏi cô: “Em không định chơi lớn thuê người làm gì đó chứ?”

Vừa nói chị vừa làm động tác cắt cổ. Trúc Ngải Mạch phì cười: “Chị, bây giờ là xã hội pháp quyền đó. Chị cho em là xã hội đen à?”

Chỉ là cách cô lựa chọn phải là sống không bằng chết kìa.

Hai người còn đang câu được câu không, bỗng nghe thấy “choang” một tiếng vang lớn.

Ngẩng đầu quay ra đã thấy vị Lục phu nhân khó chịu nhăn mày cùng với gương mặt và ngực áo ướt sũng.

Mấy người bạn bên cạnh hô lên một tiếng vội vàng lấy khăn tay ra giúp lau cho Lục phu nhân.

Trúc Ngải Mạch và Kiều Diệp liếc mắt nhìn nhau, cũng không muốn đi tới.

Vị Lục phu nhân kia thì căn bản không cần hai người chạy lại xem.

Mà nhân vật phạm tội, Kiều Diệp chả muốn quan tâm; Trúc Ngải Mạch lại càng không.

Nhưng Kiều Diệp thân là một trong những người quản lí tổ chức bữa tiệc này, không thể không đi tới. Trúc Ngải Mạch cũng đứng lên theo chị. Vừa đi về phía thị phi, vừa hỏi nhỏ: “Gã kia đi đâu rồi?”

Kiều Diệp nghiêng đầu trả lời cô: “Các lão tìm rồi!”

Hèn gì!

Trúc Ngải Mạch cười cười nhìn Nhiệt Y Na đang bối rối đứng kia có chút xấu xa vui vẻ khi người khác gặp họa. Chỉ vừa rời người ra là gây tai họa, cũng chẳng rõ hơn 2 năm nay tên Bần Hàn kia phải dọn dẹp bao nhiêu chuyện rồi.

Hai người tiến lên, đã nghe thấy vị Lục tiểu thư- là em dâu của Lục phu nhân chỉ tay vào mặt Nhiệt Y Na mắng: “Cô còn không mau xin lỗi! Làm sai lại không chịu xin lỗi. Đi đứng thì ưỡn à ưỡn ẹo. Xương sống cô bị vẹo à, không thể đứng thẳng sao? Mắt có thì không nhìn đường, cứ chuyên chú nhìn đi đâu thế hả? À, hay là quắc mắt lên nhìn đàn ông đến đường cũng không thấy rõ nữa? Vô duyên vô cớ hắt nước lên mặt người ta lại không chịu xin lỗi. Nhiệt Y Na cô có bệnh à?”

Vốn dĩ Nhiệt Y Na cũng biết bản thân sai nhưng mà đen đủi lại đụng phải đúng Lục Nhi này khiến cho cô ta không sao mở miệng xin lỗi nổi.

Cô ta trừng mắt: “Họ Lục kìa, cô ăn nói cẩn thận. Ai quắc mắt lên nhìn đàn ông? Cô đừng có ngậm máu phun người.”

Lục Nhi mỉa mai nhìn Nhiệt Y Na: “Còn không phải cô sao? Sao nào? Tôi nói sai? Hôm nay nếu không nhờ có Sở thiếu, cô nghĩ cô có thể bước chân vào hội quán La Hi này sao? Hừ, đã dựa vào đàn ông mà đi lên thì đừng tự cho mình là giỏi!”

Nhiệt Y Na rõ ràng bị những lời này làm cho tức giận, run run tay chỉ vào mặt Lục Nhi.

Người ta cười nhạt liếc nhìn cô ta, tư thái cao ngạo. Thành phố B này là địa bàn của cô, chứ đâu phải là nước Anh xa xôi xưa kia nữa. Lục Nhi tất nhiên sẽ không chịu để Nhiệt Y Na chèn ép mình.

Kiều Diệp có chút nhức đầu. Cái vị Lục Nhi này trước nay cũng có tiếng là biết điều, lễ nghĩa; nhưng thực ra vẫn chỉ là một cô tiểu thư được chiều chuộng nên cực kì kiêu ngạo, chanh chua. Cũng có không ít người ăn trái đắng trên tay cô ta.

Xét trên góc độ cá nhân, chị rất muốn xem màn đối đầu của hai người này.

Đáng tiếc, địa điểm không hợp, thời điểm cũng không tốt.

Kiều Diệp thở dài tiến lên khuyên can: “Ai ui. Tiểu Lục bình tĩnh chút! Mọi người bình tĩnh chút! Có gì từ từ nói! Chúng ta vào phòng nghỉ chút nhé!”

Nói rồi, nháy nháy mắt với Lục phu nhân, người lại quay sang bên định kéo Nhiệt Y Na đi.

Lục phu nhân rõ ràng cũng thấy có chút mất mặt vì em dâu đột nhiên làm lớn lên thế nên cũng nhỏ giọng khuyên: “Nhi, không sao. Nghe lời chị Tiểu Diệp vào trong phòng nghỉ chút đi!”

Lục Nhi hừ mạnh một tiếng, lại nhất quyết không chịu buông tha: “Đi? Sao chúng ta phải đi? Cô ta còn chưa xin lỗi đâu. Rõ ràng vô duyên vô cớ hắt nước vào chị, lại không chịu mở miệng nói xin lỗi. Có phải cho rằng bám được vào Sở thiếu nên huênh hoang lắm không? Rõ ràng không coi họ Lục chúng ta ra gì!”

Nhiệt Y Na vốn dĩ đang định theo bậc thang Kiều Diệp cấp cho để đi xuống. Ai ngờ lại bị Lục Nhi cắn mãi không chịu buông mắng thế. Tức muốn phun nước miếng ra mắng lại ngay. Nhưng, vừa ngẩng đầu lên, lại thấy một bóng người, thức thời nuốt hết những lời không hay định nói vào.

Kiều Diệp đang bị kép giữa cũng rất khó chịu. Vụ ồn ào đã bắt đầu mở rộng. Có mấy người đàn ông cũng đã chú ý qua. Chị thật muốn dọn dẹp nhanh nhanh tránh để Các lão phát hiện.

Trúc Ngải Mạch lại ngược lại. Cô rất có tâm trạng, dào dạt cảm xúc cầm ly nước nho đứng ngoài xem drama miễn phí. Trong đầu cũng đã bắt đầu hình thành kịch bản cho câu chuyện xưa của hai người này. Càng xem, lại càng hứng thú.

Đúng lúc này, có một cảm giác ấm áp vừa quen thuộc vừa xa lạ ấp đến phía sau lưng. Dù người kia không hề áp sát đến, Trúc Ngải Mạch vẫn có thể cảm nhận được.

Ngay sau đó, có một thân thể như rắn nước ập đến phía cô, kèm theo đó một tiếng nói kiều mị vang lên: “Anh Sở Hàn ơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.