Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 4: Chương 4: Thiên trường địa cửu, vạn kiếp không xa!




Bốp!

Á!

Xoẹt!

Một loạt các tiếng động nối tiếp vang lên, cả hội trường bỗng lặng ngắt như tờ.

Nhiệt Y Na chật vật nằm dưới đất. Khuôn mặt đỏ bừng, không rõ là đau hay là xấu hổ. Bàn tay cô ta khẽ siết lại, lại nắm phải đống gì đó mềm mềm.

Nhiệt Y Na cũng chẳng quan tâm. Cô ta vẫn chưa đứng dậy nổi. Một phần do đau, một phần do xấu hổ, một phần do muốn anh Sở Hàn của cô ta đỡ lên.

Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy ai, không khí xung quang lại quá mức quỷ dị. Cuối cùng, Nhiệt Y Na cũng phải nâng đầu lên xem.

Ngay trước mắt cô ta, Sở Hàn đang đứng đó. Không chỉ đứng đó, trong vòng tay còn đang ôm một người con gái. Váy vang đỏ.

Có chút quen!?

Chị Mạch của Chi Hoan!

Nhiệt Y Na sững sờ, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cũng khó trách, ngay cả đương sự là Trúc Ngải Mạch cũng không hiểu gì hết.

Cả người cô cứng đờ, lọt thỏm trong vòng ôm của Sở Hàn. Cô hít thở nhẹ nhẹ, chẳng mấy chốc, cả khoang mũi đều là mùi thơm lành lạnh quen thuộc kia.

Vòng ôm ấy, vẫn ấm áp.

Vòng ôm ấy, vẫn vững chắc.

Vòng ôm ấy, vẫn khiến người ta lưu luyến.

Sở Hàn siết vòng tay, càng kéo chặt người Trúc Ngải Mạch áp vào người mình. Sau đó, anh nhanh chóng cởi áo vét ngoài khoác lên vai cô.

Hội trường lúc này đã bùng lên lần nữa! Có tiếng người nhao nhao lên nói gì đó. Trúc Ngải Mạch không nghe rõ. Cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch thình thịch. Không rõ là của mình hay của người đang ôm mình nữa. Cả người cô vẫn cứng đờ, không sao thả lòng ra được.

Sở Hàn khoác áo cho cô, rồi lại siết tay ôm chặt cô trong lòng. Anh cũng không nghe rõ xung quanh nói gì. Anh chỉ nghe được tiếng cả tình cảm lẫn lí trí mình đang gào thét.

Cả hai đều chỉ gọi đúng một cái tên: Tiểu Mạch! Tiểu Mạch của anh!

Sở Hàn hơi cúi người, bất chợt bế bồng Trúc Ngải Mạch lên, lạnh lùng nói với đám người đang vây quanh: “Tránh ra!”

Lập tức, đám người kia đã dẹp đường. Uy lực của Sở thiếu sau 2 năm vẫn không hề bị suy giảm.

Trước khi rời đi, người vốn được cho là thân sĩ nho nhã nào đó còn liếc nhìn Nhiệt Y Na đang nằm dưới đất với cái nhìn rét căm.

Nhiệt Y Na run run, hơi nhẩn người nhìn miếng vải màu vang trên tay. Đầu óc chậm chạp không thể xoay chuyển. Cô ta vừa làm cái gì thế?

Kiều Diệp cũng bị tình huống trước mặt dọa cho ngẩn người. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chị tuổi già sức yếu thật là theo không kịp tiết tấu này!

Lục Nhi, lúc này, bỗng chốc lại thành người thông minh nhất ở đây. Cô ta nhanh chóng đi đến trước mặt Nhiệt y Na, ngồi xổm xuống, trào phúng nói: “Muốn nhảy vào lòng đàn ông thế kia à? Hay rồi đó! Giờ cô vừa đắc tội chị Mạch, lại vừa dọa Sở thiếu chạy mất. Tôi xem ai dám chống lưng cho cô ở cái thành phố B này? Nhiệt Y Na, cứ chờ mà cảm nhận những gì cô từng ép tôi phải chịu đựng đi!”

Nói rồi, lại hung hăng xoay người rời đi.

Tử Lãng chen mình giữa đám người đang tụ lại xôn xao từng mảnh ở kia.

Đến khi chen được đến nơi thì đã chẳng thấy bóng dáng Trúc Ngải Mạch đâu. Cậu ta nhíu mày, cực kì khó chịu.

Triều Dương không hiểu gì, cũng chạy theo Tử Lãng. Rõ ràng đang uống rượu vui vẻ sao tiểu tử này lại hóng hớt chạy ra đây thế này?

Trúc Ngải Mạch bị bế một đường ra đến cửa sở quán. Không biết bảo vệ từ khi nào đã đánh xe của Sở Hàn ra. Anh trực tiếp mở cửa định để cô vào hàng ghế sau.

Tiếng mở cửa xe cùng gió lạnh bên ngoài ùa lại, lúc này mới khiến Trúc Ngải Mạch tỉnh táo lại. Cô vội vã giãy ra, nhảy xuống tách khỏi vòng tay người đàn ông.

Trúc Ngải Mạch bước lùi lại hai bước, trừng mắt lên nhìn người đàn ông đang bất đắc dĩ ở trước mặt, cười trào phúng: “Ai dô, Sở thiếu có phải nhầm lẫn gì rồi không? Người anh nên đưa đi là cô gái bị ngã kia chứ không phải là tôi đâu à nha!”

Sở Hàn không biết phải nói gì trước câu nói chua loét kia. Còn chưa kịp nghĩ, đã thấy tà áo vét anh khoác lên cho cô hơi bay ra, mặt xám xịt nhìn mấy nam bảo vệ xung quanh.

Người của Sở Hàn anh ai cho phép nhìn chứ hả?

Sở Hàn vội tiến lên, muốn che đi dáng người nhỏ nhắn của Trúc Ngải Mạch khỏi những ánh mắt mà anh thấy là bất nhã kia. Thế nhưng, anh vừa tiến một bước, Trúc Ngải Mạch cũng sẽ nhanh chóng lùi hai bước, ánh mắt nhìn anh như đề phòng lang sói.

Rõ ràng những kẻ kia mới là lang sói có được không?

Tất nhiên, đáp án của Trúc Ngải Mạch là: Không!

Sở Hàn bất lực nghiến răng nói: “Kéo áo em vào!”

Bấy giờ Trúc Ngải Mạch mới thấy có gì đó sai sai. Cô vội cúi xuống nhìn.

Cái này... vạt váy sao lại rách ra rồi?

Sau đầu cô chảy xuống ba vạch đen. Lại nghiến răng nghiến lợi mắng thầm một hồi.

Ai bảo của đắt là của ngon nào? Cái váy của cô rõ ràng đâu có ít tiền mà lại rách bươm như thế chỉ vì một cái xé? Thật muốn đánh đám thiết kế một trận mà! Lại dám dùng hàng này định làm cô bẽ mặt ư?

Nhà thiết kế khóc thét: Chị Mạch, muốn đẹp chất liệu phải phù hợp kiểu dáng. Là do số chị đen đủi mới bị kéo rách thôi! Không thể đổ oan cho người tốt được đâu!

Trúc Ngải Mạch vội vàng kéo kéo cái áo vét kia mặc vào, cố bỏ lơ mùi mát lạnh đầy nam tinh đang vẩn vào mũi.

Cô hừ mũi một cái, ghét bỏ nhìn Sở ảnh đế: “Cô bồ của anh đúng là hạng vô dụng! Đi qua mấy bước mà cũng ngã, lại gây phiền toái cho người khác! Hai người đúng là xứng đôi mà!”

Sở Hàn cũng không quản cô nói gì, trực tiếp lấy chìa khóa từ chỗ quản lí Vũ Văn của mình lên ghế lái.

Trúc Ngải Mạch bị bỏ lơ bực mình phồng má, trong lòng muốn bốc hỏa: Giỏi! Giỏi lắm! 2 năm không gặp, bây giờ, ngay cả nói cũng lười nói chuyện với cô sao? Cái tên Sở Bần Hàn này! Khốn khiếp!

Sở Hàn nhìn qua kính xe thấy vẻ mặt phồng má trợn mắt của cô mà có chút buồn cười. Tiểu Mạch của anh, ừ, Tiểu Mạch của anh vẫn như thế!

Sở Hàn kéo cửa sổ xe xuống, nhìn người còn đang bực tức kia, nhẹ giọng: “Lên xe!”

Trúc Ngải Mạch không phản ứng. Vũ Văn ở bên cạnh tất nhiên hiểu rõ ý của boss nhà mình, vội lùi lùi mấy bước, nhỏ giọng nịnh nọt nói với người kia: “Chị Mạch, khụ, cái này, là anh Hàn gọi chị đó!”

Trúc Ngải Mạch hơi ngạc nhiên nhìn Vũ Văn. Cô cứ cho rằng người tên Bần Hàn kia gọi là cậu ta chứ?

Vũ Văn hơi hơi gật gật đầu với cô, tỏ vẻ kiên định.

Trúc Ngải Mạch lại hừ thêm mấy tiếng. Cho dù gọi cô thật thì sao? Cô nhất định phải lên à? Cưng đùa sao? Hừ!

Sở Hàn gõ gõ lên vô lăng, lại nói: “Trúc Ngải Mạch, em tự lên hay là muốn tôi bế lên hả?”

Chân Trúc Ngải Mạch hơi run nhẹ một cái. Cái này hoàn toàn là do phản xạ tự nhiên. Sở Hàn ít khi gọi cả họ và tên cô, nhưng cứ gọi, vậy ắt sẽ có chuyện chẳng hay ho gì.

Ơ, mà sao cô vẫn phải sợ hắn ta chứ? Sao phải sợ nhỉ? Nghĩ thế, tự tin của cô cũng tăng lên không ít. Vẫn quyết định mắt điếc tai ngơ không thèm care người kia.

Sở Hàn đã khó chịu với ánh nhìn của mấy nam bảo vệ bám vào đôi chân lộ ra của cô lắm rồi. Anh xuống xe, đi thẳng tới trước mặt Trúc Ngải Mạch.

Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai khiêng cô lên vai rồi thả vào xe.

Trúc Ngải Mạch bị ném vào xe, gầm lên: “Sở Hàn, bỏ ra! Sở Hàn! Sở Bần Hàn, bỏ bà đây ra ngay! Có tin bà đây đánh gãy ngươi không hả?”

Sở Hàn giữ chặt tay đang múa loạn của cô, vừa thắt dây an toàn vừa trả lời nhàn nhạt: “Có cần anh cởi đồ cho em đánh không?”

Trúc Ngải Mạch trừng mắt, thật muốn phun vào khuôn mặt đẹp trai kia một ngụm. Nghĩ là làm. Cô vừa định phun ra thì cánh cửa xe đã đóng sập trước mặt.

Mấy nam bảo vệ cúi đầu không dám nhìn. Vũ Văn cũng ngẩng mặt nhìn trời, trong lòng thầm rơi lệ. Đại ca, đại tẩu, hai người lâu rồi không gặp, dù muốn gây chuyện hay làm hòa thì cứ về nhà làm có được không? Hai người cứ show ân ái ngoài đường thế này mà bị đám chó săn kia bắt được thì người khổ chỉ có Vũ Văn tui thôi đó!

Dường như thỏa lòng mong ước của vị quản lí Ảnh đế đáng thương, chiếc Ferrari J50 nhanh chóng lao đi trong tiếng gào thét mắng chửi của người con gái nào đó: “Sở Bần Hàn! Tên khốn này! Anh coi lời tôi là gió thoáng bên tai à? SỞ BẦN HÀN!”

Trong xe, Sở Hàn khẽ thở dài: “Em ngồi yên một chút đi!”, rồi lại khẽ lầm bẩm, “Đúng là phụ nữ trong tháng sẽ có vài ngày khó ở mà!”

Trúc Ngải Mạch muốn bốc khói. Cái tên điên này!

Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh trở về làm chị Mạch như mọi ngày. Phải mất đến hơn ba phút mới có thể tĩnh tâm lại.

Trúc Ngải Mạch lại nở nụ cười chuyên nghiệp: “Thế nào, Sở thiếu lại bỏ bồ mới để đưa người yêu cũ đi. Anh lại muốn chơi trò gì đây?”

Nghe được ba chữ “người yêu cũ”, ý cười trên mặt Sở Hàn hơi lạnh dần: “Chúng ta chưa chia tay!”

Trúc Ngải Mạch cười khuẩy: “Chúng ta chia tay rồi! 11 giờ 47 phút, ngày 12 tháng 12, hai năm trước, tại quảng trường Bạch Vỹ.”

Không khí trong xe bất chợt hạ xuống mấy độ, Sở Hàn siết chặt tay cầm vô lăng, chiếc siêu xe đang đi với tốc độ kinh người: “Là em đơn phương nói chia tay. Anh vẫn chưa đồng ý!”

Lần này, Trúc Ngải Mạch cười phá lên: “Không đồng ý? Sở đại thiếu, anh chơi tôi à? Anh ở bên ngoài chơi 2 năm, vòng trong vòng ngoài đều tình tình tứ tứ với người mà ai cũng biết là ai ấy. Thế rồi, giờ, anh về đây, anh bảo tôi anh chưa đồng ý chia tay? Anh coi chỗ của Trúc Ngải Mạch tôi là gì? Thanh phong quán à? Áaaaa.....”

Kítttt....

Chiếc xe đột ngột dừng lại, Trúc Ngải Mạch theo quán tính lao về phía trước. May mắn cũng chỉ là bị dọa một chút chứ không việc gì.

Cô nhìn ra bên ngoài, đã đến khu biệt thự Hinh Lam. Trúc Ngải Mạch cũng không nói nữa, mở cửa toan xuống xe.

Bàn tay bất chợt lại bị nắm lấy. Cô quay lại nhìn bàn tay đang siết chặt lấy bàn tay mình.

Trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm xúc uất ức kì lạ, trào lên mắt, muốn hóa thành từng giọt nước long lanh chảy ra ngoài. Cố sức gồng mình ép những giọt nước mắt kia xuống, cô thuận theo bàn tay nhìn lên khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông, cong cong khóe môi: “Thế nào? Sở thiếu đây là muốn níu kéo người cũ sao?”

Sở Hàn không nói. Anh không biết phải nói thế nào. Nói thì sợ cô đau lòng, không nói lại đánh mất cơ hội của bản thân.

Chẳng màng anh đang rối rắm, người con gái đã thay anh lựa chọn. Cô hất tay anh ra, ý cười càng lạnh: “Sở Hàn, tôi nói lại một lần nữa, chúng ta chia tay rồi! Thật sự!”

Nói rồi, Trúc Ngải Mạch quay lưng xuống xe, bóng cô ẩn ẩn trong ánh đèn nêông vàng cam, dịu dàng thanh khiết, khắc sâu vào ánh mắt kẻ ở phía sau.

Chúng ta chia tay rồi? Chúng ta chia tay rồi ư?

Sở Hàn siết chặt tay, khuôn mặt lạnh lẽo dần dần hiện lên chút sức sống, môi khẽ cong cong.

Không!

Anh sẽ không buông tay em!

Dù là trước kia, hay hiện tại.

Đã từng nguyện hứa một đời, đôi mình bên nhau, thiên trường địa cửu, vạn kiếp không xa.

Dù là ai, dù là chuyện gì cũng không thể tách em khỏi anh được nữa.

Tiểu Mạch, Tiểu Mạch của anh, chúng ta cứ chờ xem nhé!

_______ chút ngoài lề______

M: chợt có ham thích muốn biến anh giai Bần Hàn trở nên thật biến thái. Tui phải làm sao đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.