Mạch Thượng Nhân Như Ngọc

Chương 9: Chương 9: M




Rốt cuộc, cả ngày hôm đó, Sở Hàn không thể lên lớp được tiết nào. Vì buổi chiều được nghỉ, phải gần giữa trưa anh mới mò được về căn hộ mình đang ở nhờ.

Lục Duệ nghe tiếng mở cửa, vẫn không rời mắt khỏi màn hình, tay bấm liên hồi, say mê trong trận game, ậm ờ hỏi han: “Đại ca, cậu về rồi hả? Muộn thế!”

Sở Hàn đứng ngoài thay dép, chẳng buồn đáp lại. Nhưng trong lòng muốn bốc hỏa. Con nhóc Trúc Ngải Mạch kia quả thật có bản lĩnh. Hại anh thảm như vậy!

Lục Duệ ở ngoài phòng khách chơi game bị thua, bực tức ném điều khiển cầm tay xuống sôpha chửi lên một tiếng: “Fuck!”

Lúc này, cậu ta mới quay ra để ý đến Sở Hàn đã thay dép xong đi vào phòng bếp.

Lục Duệ kéo đôi dép kêu loẹt xoẹt, chống tay lên bên cửa bếp, nhìn người kia tự nhiên lấy đồ ăn trưa từ tủ lạnh ra: “Đại ca, cậu không sao chứ? Hôm nay, tớ đợi mãi không thấy cậu về. Cái cô Trúc Ngải Mạch kia không phải tiết 3 cũng đã về lớp sao? Cậu bị thương nặng lắm à? Tớ lo lắm đó!”

Sở Hàn liếc nhìn cậu ta một cái. Hẳn là lo lắm. Anh cũng chả buồn chế giễu, vì trong lòng anh đang mải dâng lên cảm giác tức giận.

TRÚC! NGẢI! MẠCH!

Cảnh tượng ban sáng như hiện rõ mồn một.

Cô nàng khóc lóc ầm ĩ lên, sau đó quay ra níu tay áo anh, bắt đầu luyên thuyên nói: “Tại cậu cả đó! Tất cả là tại cậu! Tớ đã bảo là không sao cậu cứ làm thế! Người ta sợ lắm đó! Cậu nghe cô bảo chưa? Đã bảo là không tốt, không được cơ mà!”

Sở Hàn: “Tôi...”

Trúc Ngải Mạch: “Cậu quá đáng lắm! Tớ đã bảo đợi lớn thêm chút nữa!”

Sở Hàn: “Cậu...”

Trúc Ngải Mạch: “Nhưng cậu nhất định không chịu. Đám con trai các cậu đều suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao? Chúng ta quen nhau từng ấy thời gian, trong đầu cậu rốt cuộc chỉ suy nghĩ cái gì?”

Lúc ấy, Sở Hàn muốn trợn tròn mắt. Cái người đó, nước mắt như mưa như thế mà miệng lưỡi vẫn thật trơn trư. Thật là quá đáng sợ rồi!

Kết quả, không cần nói cũng rõ.

Cô giáo Lâm Hà lập tức hiểu ra câu chuyện: 2 bạn nhỏ này yêu đương sớm. Tên nhóc kia là một gã tra nam, muốn lừa con gái người ta lên giường. Bạn nữ nhỏ tuy sợ nhưng không thể phản kháng lại. Thực đáng thương! Coi coi, người ta còn đang khóc thương tâm đến độ hoa lê đái vũ kia kìa.

Cuối cùng, cô giáo Lâm an ủi bạn học Trúc mấy câu rồi cho ra. Còn tra nam Sở bị giữa lại ở phòng y tế thêm 2 tiết nữa để nghe “giáo dục tam quan“.

Đến bây giờ trong tai anh vẫn đang lùng bùng đây này.

Lục Duệ cười hì hì nhìn anh, rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện.

Sở Hàn nhìn mà ngứa mắt: “Có chuyện gì?”

Bạn nhỏ Lục chân thành: “Đại ca, à, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả. À, ờm thì là mà...”

Sở Hàn trắng mắt liếc Lục Duệ: “Nói!”

Bạn Lục vội khụ một tiếng, chân chó nói: “Thì là, bao giờ cậu mới về nhà?”

Sở Hàn híp mắt: “Là ba hay mẹ tôi gọi qua cho cậu?”

Lục Duệ bất đắc dĩ: “Cả hai”

Nghe nói, người đối diện chỉ “hừ” một tiếng.

“Bác gái gọi điện đến khóc lóc bảo nhớ cậu quá, sau đó, bác trai lại gọi qua nói... nói...”, Lục Duệ không biết mở miệng thế nào nữa.

Sở Hàn cũng không hỏi, trong lòng tự hiểu tính ông già nhà mình. Không phải là gào lên: “Bảo thằng ranh con đó về ngay, nếu không, cmm, đống thẻ của nó sẽ bị đóng băng tất! Còn có đống giày ở nhà của nó cũng bay luôn nhé!” thì cũng phải tương tự thế.

Sở Hàn nhàm chán gắp một miếng rau thả vào bát; hỏi Lục Duệ: “Cậu sợ à?”

Ặc, cái này...

“Sao có thể, làm bạn bè tất nhiên phải chí khí. Sao tớ có thể sợ bị cậu liên lụy cơ chứ? Chỉ là... bác gái khóc có vẻ thương tâm lắm!”

Sở Hàn khẽ nhếch môi: “Muốn nói dối thì nhớ điều chỉnh lại cơ mặt của mình chút đi!”

Bạn Lục Duệ bị vạch chân, cứng ngắc giật giật khóe môi.

Ok. Khóa thẻ mà, đại ca, cậu không sợ, vì cậu có thẻ riêng, cậu tự kiếm được tiền. Còn tớ thì sao??? Nhỡ ba cậu gọi qua cho ba tớ, khóa luôn thẻ của tớ là coi như đi tong cả đó!

Lục đáng thương rất đau lòng.

Sở Hàn không thèm care tới chú chó nhỏ bị tổn thương trước mặt, tao nhã ngồi ăn cơm.

Trong lòng Lục Duệ u sầu, thật muốn lật bàn mà!

________________

2h chiều. Phong Vân Studio.

Từng tốp người đi lại tấp nập, đi tới đi lui chuẩn bị.

Một nhân viên vội vàng chạy tới, lách qua từng tốp người, tìm đến bên cạnh nhóm đạo diễn quay chụp: “Chị Thường, không xong rồi, quần áo chuẩn bị cho M có vấn đề!”

Người được gọi là chị Thường đang nói chuyện với đạo diễn vội quay ra: “Cô nói cái gì cơ?”

Thường Nga vội giơ tay xem đồng hồ, mày nhíu càng thêm chặt, vừa cất bước đi theo nhân viên kia, vừa nói: “Còn có 30 phút nữa là phải chụp rồi, sao lại còn sự cố? Không phải bảo các cô xem xét cẩn thận từ trước sao?”

Nhân viên công tác có chút ấm ức, nhỏ giọng nói: “Là do bên nhãn hàng gửi thùng đồ này qua muộn mà”

Thường Nga tức giận: “Còn cãi?”

Cô nhân viên nhỏ không dám ho he gì nữa.

Cho đến phòng trang phục, rốt cuộc Thường Nga mới hiểu được, sự cố này nghiêm trong nhường nào.

Chị nhìn thùng để đồ tới, trong lòng muốn bốc hỏa, lấy điện thoại ra tìm nhanh một dãy số.

Trong lúc chờ đầu kia nhận, vội hỏi nhân viên bên cạnh: “M tới chưa?”

Nhân viên công tác khẽ lắc đầu, chắc chắn: “Em vừa đi hỏi, kì lạ là hôm nay muộn vậy rồi mà M vẫn chưa đến!”

Thường Nga gật đầu. Đầu dây bên kia cũng rất nhanh nhận điện thoại.

Bên kia nói: “Chị Thường đó à?”

Thường Nga không kịp lịch sự phun ngay một câu: “Bên cách cô đang chơi cái trò quằn gì vậy???”

Người kia không đáp.

Thường Nga cũng nóng giận nói luôn: “Không phải hẹn gửi đồ từ hôm kia sao? Sao hôm nay mới gửi? Còn nữa, sao đồ phụ kiện của chúng tôi lại là đồ nữ? Các người muốn chơi tôi phải không? Đừng tưởng có phó tổng Lưu làm chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm!”

Bên kia nghe lời mắng vẫn rất bình thản, sau mới nhẹ nhàng trả lời: “Ồh, nhầm đồ nữ sao? Chị Thường, chị bớt giận đi! Chị nói xem, đằng nào cũng gửi nhầm rồi, gửi lại cũng không kịp. Chi bằng cứ để người mẫu đó mặc đồ nam đi giày nữ là được rồi!”

Tiếng cười nhẹ truyền đến, Thường Nga lại càng phát hỏa lớn, chị nghiến răng rít lên: “Liễu Thư Giang! Cô đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu! Cô có tin tôi hủy mẫu của công ty cô đi lấy mẫu của nhà tài trợ khác không?”

Liễu Thư Giang nghe được, lại cười phá lên: “Chị Thường, Thường Nga, chị chẳng qua cũng chỉ là con chó mà Phong Vân nuôi thôi. Chị lên giọng cái gì? Lưu Doanh chẳng phải đã quyết dùng hàng của Giang Hà chúng tôi làm mẫu cho trang bìa Nhân Tự sao? Hợp đồng đã kí. Chị muốn thế nào?”

“Cô....”

Liễu Thư Giang lười nghe người kia mắng tiếp, trực tiếp cúp điện thoại. Không phải cô ta muốn chống đối Giang Hà sao? Cứ chống đối đi! Ai sợ ai?

Thường Nga nghe tiếng tút tút kéo dài, trong lòng chỉ hận không thể băm cái tiện nhân này ra. Nếu không phải cô ta lấy thân đi bán, sao có cửa đưa mấy cái thiết kế giẻ rách của công ty mình lên tạp chí Nhân Tự chứ? Giờ lại còn muốn tạo phản hả?

Nhân viên xung quanh thấy chị Thường nhà mình sắp bốc cháy đến nơi kia rồi, thì đều biết điều ngậm miệng lại.

Nói đi cũng phải nói lại. Liễu Thư Giang này quả thực có bản lĩnh. Có bà chị gái thì leo được vào cửa Lục gia, bản thân lại tự bò được lên giường của Lưu phó tổng vừa đẹp trai lại nhiều tiền. Thế nên dù cho thiết kế của cô ta rách thế nào thì vẫn có thể thành lập công ty, vẫn được lên trong bìa tạp chí thời trang hàng top trong nước.

Vậy mới nói, đời người mà, giỏi có tác dụng gì? Chẳng phải vẫn thua những kẻ biết đi đường tắt sao?

Thường Nga trong lòng đang bực tức, đúng lúc này, lại có nhân viên công tác chạy vào, thở gấp hô: “Chị Thường, M đến rồi!”

“Đến rồi?”

Người kia gật đầu đáp.

Lòng Thường Nga càng rối. Đại thần M này, phải xử lí làm sao đây?

M, là người mẫu nam số 1 hiện tại của Phong Vân Studio. Bắt đầu từ 2 năm trước, được Lưu Doanh kéo vào, trở thành mẫu nam dấu mặt.

Vốn tưởng chỉ dăm ba bữa là hết. Thời hiện đại mà, cái gì cũng không lộ, cơ bụng không lộ thì coi như thôi, đến cả mặt cũng không, vậy thì....rất khó. Cứ coi như tỉ lệ đẹp, y như cái móc treo quần áo di động đi, nhưng ai lại đi ngắm mắc quần áo làm gì? Thiếu nữ người ta chủ yếu là xem vào mặt! Người qua đường chú ý khí chất! Không lộ gì, làm sao xem?

Nào ngờ, cái móc treo quần áo di động kia, vừa lên đã hot. Không những hot mà còn cực kì hot. Nào đời ai, chỉ qua 2 trang mẫu ảnh không thấy mặt mà có hội club riêng không? Nhưng M có.

Lần đầu M lên tạp chí. Ngày đầu tiên, vẫn bình lặng. Cho đến ngày thứ 2.

Đơn đặt hàng tới tấp, bán sạch bách tạp chí. Nhãn hiệu thời trang kia danh tiếng trước đó có chút khiêm tốn, qua 2 ngày đã bị sập trang bán trực tuyến, các cửa hàng thì hết hàng trùng với mẫu M mặc.

Đến giờ Thường Nga vẫn nhớ rõ đống bình luận trên web tạp chí tuần đó.

Cái gì mà: “Trời ơi, tại sao có người mặc đồ thể thao bình thường, không rõ mặt mà vẫn cảm thấy muốn gục ngã thế này?”

Cái gì mà: “Trời móe, ai nói cho tui hiết người này là ai đi được không? Khí chất méo cần mặt luôn!”

Lại còn có: “Anh giai này, tao cược một nghìn bao que cay, cmm, nhất định là một cực phẩm của cực phẩm!”

Lại còn có: “Người ơi, bán quần áo có bán luôn mẫu không? Không cần gửi ảnh chụp mặt đâu. Cứ đóng gói cái mẫu này gửi luôn tới cho tui là được.”

Không chỉ chị em si ngốc, còn có rất nhiều bình luận “chuyên môn”, kiểu: “Cậu trai này, sao tôi lấy thấy rất có khí chất nhỉ?”_ blogger thời trang có tiếng said

“Tôi mua bộ này lâu rồi. Nhưng sao giờ mới phát hiện nó đẹp thế này?”_ từ một blogger thời trang khác.

Nhìn chung, sau đó, bộ đồ thể thao kia trở nên siêu hot, đến cả mấy tiểu thịt tươi trong showbiz cũng đều diện cả.

Từ đó đến giờ, M trở thành người mẫu nam dấu mặt của Phong Vân Studio. Hai tháng lên bìa một lần, chỉ chọn 2 bộ trang phục.

Việc của Studio là chọn nhà tài trợ, còn chọn trang phục cụ thể nào và làm nó trở nên hot lại là việc của M.

Thường Nga rời khỏi phòng trang phục, rời đến khu quay chụp, vừa đi vừa hỏi nhân viên bên cạnh: “Cậu ấy đi đâu?”

Nhân viên công tác bước vội theo, đáp: “Đang nói chuyện với đạo diễn Hồng ạ!”

Lúc Thường Nga đến nơi, thì thấy một bóng người cao ráo, toàn thân đều mặc đồ đen. Từ áo khoác da đen, đến giày thể thao đen, trên đầu cũng lùm xùm một chiếc mũ lưỡi trai đen kéo thấp, cùng chiếc khẩu trang đen che kín cả khuôn mặt. Có vẻ người kia đang nói chuyện với đạo diễn Hồng và nhiếp ảnh gia.

Thường Nga cố hít sâu mấy hơi, trong lòng tự nhủ: thằng bé kia còn nhỏ tuổi hơn mình mà, đừng sợ!

Không phải do chị làm màu, mà quả thật M là kiểu người, bên ngoài có thể không sao, nhưng đối với công việc đều đặc biệt nghiêm túc. Chị sợ nếu để cho M sờ đến đống đồ nát của Liễu Thư Giang thì coi như tạp chí kì này sẽ đi tong luôn mất.

Chưa là gì, chỉ sợ M còn xóa luôn hợp đồng với Phong Vân mất. Chị biết, cậu trai này nhìn trẻ, nhưng tuyệt đối không phải kẻ thiếu tiền. Níu giữ được cậu ta có lẽ chỉ là sở thích thôi. Mà một khi Phong Vân không thể chiều theo cái sở thích của cậu ta, thì cậu ta sẽ dễ dàng vứt qua sau đầu.

Thường Nga bước đến bên cạnh nhóm người. Đạo diễn Hồng thấy chị thì nói: “Sự cố trang phục thế nào rồi?”

Thường Nga hơi thở dài: “Rất nghiêm trọng!”

Đôi mày dưới chiếc mũ lưỡi trai nhíu lại. Anh không thích nghe câu này.

Thường Nga cũng không giải thích nhiều, quay lại nói với anh: “M, phiền cậu tới phòng trang phục xem xét chút!”

M tất nhiên đồng ý. Anh chào hỏi mấy người xung quanh xong, rồi rời đi theo Thường Nga. Trên đường đi, chị vẫn không nói điều gì.

M cũng không hỏi.

Nhưng điều ấy càng khiến chị thêm lo lắng. Trong lòng lại càng mắng to tên khốn khiếp Lưu Doanh.

Đến khi vào phòng trang phục, Thường Nga mới phất tay ý bảo nhân viên công tác ra ngoài. Lúc này, M mới tháo chiếc mũ lưỡi trai cùng khẩu trang xuống.

Khuôn mặt đẹp trai lộ ra, nhưng lại không giống như thường ngày.

Thường Nga chột dạ, chị cảm thấy rõ, người kia đang khó chịu.

Anh đi lướt qua đống trang phục đang treo trên giá, sắc mặt ngày càng tệ. Sau đó, đưa bàn tay vừa dài, khớp xương lại rõ ràng ra, cầm lên một bộ đồ.

Không có gì nổi bật, chất liệu lại còn kèm, kiểu dáng nhìn đã ghét, phối màu thì lung tung.

Khuôn mặt anh tuấn càng lộ ra vẻ khỏ chịu.

Anh ném bộ đồ lên trên bàn, quay người hỏi Thường Nga: “Đây là thứ quỷ gì thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.