Trúc Ngải Mạch đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm thấy bị hụt chân một cái, cả người ngã xuống. Cô lập tức mở mắt tỉnh dậy. Đập ngay vào mắt là dáng người cao gầy nào đó.
Sở Hàn thấy cô mở mắt, thì đứng hình. Có cảm giác như mình đang làm chuyện gì đó vụng trộm thì bị bắt gặp vậy.
Hai người trừng mắt nhìn nhau đến 5s. Lúc này, người nằm trên giường mới rời mắt nhìn đến bàn tay đang nằm cổ chân mình kia.
Hôm nay cô mặc váy, lại đang nằm trên giường. Còn người kia lại đứng ngay đó, nâng chân cô lên???
Trong đầu Trúc Ngải Mạch lúc ấy chỉ hiện lên 3 chữ: Đại biến thái!
Theo tầm mắt của cô, Sở Hàn cũng mới nhớ ra việc mình vẫn đang nắm cổ chân người ta. Tư thế có vẻ, ừm... khá là không hay lắm. Anh muốn lên tiếng giải thích một chút.
Nhưng, một tiếng “Thật...” vừa ra, còn chưa kịp nói nốt chữ “ra” kia thì khuôn mặt đẹp trai đã bị ăn ngay một cái gối vào giữa mặt.
Chỉ nghe Trúc Ngải Mạch hét lên một tiếng, sao đó, trời đất đảo lộn. Đến khi tỉnh táo lại, bằng một cách thần kì nào đó, anh đã bị cô gái thoạt nhìn nhỏ bé kia áp đảo ở trên giường.
Cái giường y tế kẽo kẹt kêu mấy tiếng.
Trúc Ngải Mạch cưỡi trên người Sở Hàn. Hai mắt cô trừng lớn thể hiện sự phẫn nộ của chủ nhân. Môi hồng mím chặt, rít lên một tiếng mắng: “Tên khốn khiếp này!”
Sau đó, dùng hết sức lực, cô giáng xuống một quả đấm.
Sở Hàn bực bội đưa tay đỡ chặn quả đấm nhỏ đang hướng đập vào mặt mình. Không ngờ cái người nhìn thì nhỏ sức lại lớn thế.
Bắt chặn được quả đấm này mà tay cũng ẩn ẩn đau. Sở Hàn nghĩ, nếu như mặt anh thật sự ăn một quả này, liệu có phải sẽ lõm vào luôn không? Ôi, như vậy không phải khuôn mặt hoàn mỹ của anh sẽ có tì vết sao?
KHÔNG! THỂ! ĐƯỢC!
Ba chữ phóng đại trong đầu làm Sở Hàn càng thêm giận.
Anh giữ chặt tay Trúc Ngải Mạch, dùng sức muốn đẩy người cô xuống.
Nhưng, Trúc Ngải Mạch có vẻ rất thành thạo trong việc cưỡi lên người khác. Cô khóa ngồi trên bụng anh, hai chân để bên siết chặt. Siết đến mức Sở Hàn cảm thấy không thở nổi.
Trong lúc anh lơ là, Trúc Ngải Mạch đã vươn bàn tay không bị giữ còn lại ra, cào lên khuôn mặt đẹp trai của người phía dưới.
Cả người Sở Hàn cứng đờ.
Bên má dần trở nên bỏng rát.
Trúc Ngải Mạch vẫn nghiến răng ken két muốn tiếp tục ra tay.
Lần này, Sở Hàn tức giận thật sự. Hai tay anh siết lại, lật người một cái, đổi lại tư thế.
Cái giường lại kẽo kẹt thật to hai tiếng phụ họa. Trúc Ngải Mạch bất ngờ bị áp xuống, tay vội bấu chặt vào cánh tay anh, khẽ kêu một tiếng.
Cảm giác bị áp đảo xuống, cả cơ thế cô theo bản năng phản kháng lại. Bàn tay bấu chặt, hai chân giãy giụa. Nhưng, lại không hề lên tiếng thêm nữa. Bờ môi hồng đã bị cắn đến lằn vết.
Tiếng kẽo kẹt vẫn không ngừng vang lên.
Sở Hàn hơi dùng sức ghì chặt người dưới thân. Hai chân anh chặn lại hai chân khua loạn của cô. Tay khẽ chở lại, giữ chặt bàn tay còn tự do; sau đó, túm hai cổ tay nho nhỏ kia lại, chỉ dùng một bàn tay to của mình để giữ.
Trúc Ngải Mạch dùng hết sức ba bò chín trâu cũng không địch lại nổi. Chỉ có thể từ bỏ phản kháng, trừng mắt nhìn anh.
Tiếng kẽo kẹt đã im.
Lúc này, cô mới lại rít lên một hơi dài: “Đại biến thái! Đồ lưu manh! Tên khốn khiếp! Kẻ điên! Bà đây muốn giết ngươi!”
Sở Hàn làm như không nghe thấy, chỉ hỏi lại: “Im rồi?”
Trúc Ngải Mạch không đáp. Chỉ oán hận trừng mắt nhìn.
Không nghe thấy lời nào, ngược lại, Sở Hàn rất hài lòng. Anh gật gật đầu nói: “Cô là kiểu người như thế à? Không hiểu gì hết đã động thủ? Đúng là không có giáo dục gì cả!”
Nghe câu này của anh, Trúc Ngải Mạch muốn phát hỏa. Có cảm giác như bị châm chọc, khiêu khích, lại còn chạm trúng một hố đen kí ức của cô nữa chứ.
Cô lại cựa mình muốn phán kháng.
Sở Hàn ghì chặt người kia, trên môi nở nụ cười xấu xa. Hừ, không phải cào mặt anh sao? Cho cô tức chết! Nhóc con không biết điều.
Sức của nam nữ trước nay luôn cách biệt. Trúc Ngải Mạch không sao đấu lại với Sở Hàn được. Nhưng nóng giận trong lòng cô giờ mà không phát tiết thì sẽ hỏng mất.
Tay chân không được, vậy không phải còn miệng sao?
Trong khi Sở Hàn còn đang đắc ý dào dạt, bất chợt lại có một “cơn mưa xuân” phun thẳng vào mặt.
Cả khuôn mặt xuân phong đắc ý lập tức biến thành đêm đen giông bão.
Trúc Ngải Mạch phun xong cực kì thoải mái, khinh khỉnh cười một tiếng: “Lẽ nào tôi còn phải hỏi: bạn học Sở Hàn, là bạn đang có ý định lưu manh tôi sao?, hả? Còn phải hỏi như thế à?”
Khuôn mặt đẹp trai của Sở Hàn nứt vỡ. Không phải vì lời của Trúc Ngải Mạch, mà là anh đang cảm thấy có hàng tỉ con vi khuẩn đang bò trên mặt mình.
Vừa nghĩ đến, bạn học Sở đã muốn phát điên lên rồi.
Không quản gì đến việc hung thủ đang nằm ngay dưới mình, chỉ cần giơ tay một cái là có thể giải quyết được. Lúc này, trong đầu Sở Hàn chỉ có một ý niệm duy nhất: Anh muốn rửa mặt! Anh phải rửa mặt! Ngay bây giờ! Lập tức!
Nghĩ là làm.
Sở Hàn nhổm người muốn đứng dậy đi vào phòng vệ sinh trong phòng y tế.
Nào nhờ, vừa mới hơi nhổm dậy thế thôi, trên eo đã bỗng mọc thêm hai đôi chân quấn chặt lấy.
Trúc Ngải Mạch chỉ cần nhìn vào mắt Sở Hàn là biết ngay ý định của anh.
Quân tử đang trả thù, sao cho phép kẻ địch lui quân tháo chạy chứ?
Cô cũng hơi vùng dậy, túm chặt cổ áo Sở Hàn kéo người kia lại. Sau đó, vòng tay ra ôm chặt cổ anh.
Tay chân kết hợp, siết thật là chặt.
Giờ phút này, cô y hệt 1 con Koala đang quấn lấy Sở Hàn.
Còn người kia chỉ có thể vô lực mặc kệ bị cô kéo. Cả người anh đã nổi hết cả da gà lên rồi, tay chân cũng có chút bủn rủn.
Trời ơi, khuôn mặt đẹp giai của anh!
Sở Hàn muốn gào thét.
Nhưng lại bị mùi hương chanh bên chóp mũi kìm lại. Mái tóc đen tuyền của ngừơi con gái tán loạn trên giường rơi vào đáy mắt.
Kì lạ. Sở Hàn chợt cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Anh trầm giọng nói với người kia: “Buông ra!”
Trúc Ngải Mạch cười khúc khích: “Không buông đó, thì sao nào?”
Khung cảnh bỗng chốc trở nên hài hòa đến lạ.
Một căn phòng tràn ngập mùi nắng, trên một chiếc giường trắng, có hai người đang ôm lấy nhau, thật chặt. Giọng chàng trai trầm ấm, tiếng cười cô gái ngọt ngào. Nhìn thế nào cũng ra một cặp đôi hạnh phúc.
Nhưng, tất nhiên, hai đương sự không nghĩ thế.
Sở Hàn hít một hơi. Hương chanh sộc lên, kiềm chế hành vi thô lỗ định dùng sức đẩy cô gái kia ra của anh.
Giọng anh hơi dịu xuống, gỡ hai tay đang quấn trên cổ của mình ra: “Lúc ấy tôi không có ý gì cả, cũng không định làm gì cậu hết!”
Trúc Ngải Mạch đáp lời: “Ồh!”
Trên mặt cô chẳng có vẻ tin tưởng chút nào. Có kẻ điên mới đi tin kẻ thù nói chuyện.
Nhưng, hai tay vẫn theo động tác của anh buông ra, để Sở Hàn nhổm dậy.
Trúc Ngải Mạch sẽ không nói, thật ra là do tên khốn Sở Hàn kia đè ép làm ngực cô bị tức đâu. Thật sự không nói đâu nhé!
Gỡ được tay Trúc Ngải Mạch ra, Sở Hàn lại tiếp túc vòng tay qua sau, ý định kéo hai chân đang trói eo anh xuống.
Bàn tay mát lạnh chạm đến cổ chân của cô. Trúc Ngải Mạch hơi giật mình buông lỏng lực siết. Sở Hàn cũng theo đó đẩy ra bên.
Vừa đẩy vừa nhìn cô giải thích: “Chỉ là lúc ấy thấy tướng của của cậu...”
Cụm từ “xấu quá!” chưa kịp nói ra đã bị tiếng mở cửa phá hỏng: “Hai bạn học sinh bị thương, các em...”
Người mới đến cứng đờ người, miệng há hốc không phát ra được âm thanh nào.
Cả Trúc Ngải Mạch và Sở Hàn cũng đều nhìn qua.
Ba mắt chạm qua. Cứng đờ nửa phút.
Tích tắc. Tích tắc.
Cuối cùng, vẫn là cô giáo Lâm Hà tỉnh táo lại trước. Giọng cô cao vút quát lên: “Hai em đang làm gì đấy hả?”
Lúc này, hai kẻ kia mới tỉnh táo lại. Sở Hàn quay đầu lại nhìn người nằm trên giường. Bấy giờ mới cảm thấy sai.
Trúc Ngải Mạch nằm trên giường. Vì mới vật lộn xong nên áo váy có chút lộn xộn. Mái tóc đen dài rối tung trên giường. Tà váy đã kéo lên tận nửa đùi.
Hơn nữa, chết người chính là: Hiện tại anh đang quỳ một chân giữa hai chân cô. Một tay chống bên giường. Một tay vẫn đang nắm cổ chân Trúc Ngải Mạch, đẩy ra.
Lúc trước giằng co không để ý, bây giờ mới phát hiện ra. Ặc.... Sở Hàn thấy rõ chiếc quần bảo hộ màu đen bên trong của cô.
Cả khuôn mặt anh nóng bừng, vội vàng quay đầu đi. Bàn tay cũng thả cổ chân đang nắm ra. Vội vàng đứng dậy.
Mà cùng lúc đó, Trúc Ngải Mạch cũng giật chân về.
Cô cũng hiểu rõ tình huống mập mờ kia rồi.
Sở Hàn vừa rồi cũng bị vật lộn, đầu bù tóc rối. Cái bịt mũi đã mất. Mà ngay cả áo cũng chẳng biết từ lúc nào bị đứt mất một cái cúc ngay ở giữa bụng, làm lộ ra chút da thịt bên trong.
Hình như, có múi.
Khụ! Cái này không quan trọng.
Quan trọng là sao qua một hồi lại biến thành cô một chân quấn lên eo cậu ta, một chân bị cậu ta mở ra vậy hả????
Thật quá dễ gây hiểu lầm mà!
Khi Sở Hàn và Trúc Ngải Mạch đã ý thức được mọi việc thì có lẽ đã quá muộn rồi.
Lâm Hà vừa tỉnh táo lại, vội vàng đóng sập cửa phòng y tế. Cô chính là cán bộ phụ trách phòng y tế của trường.
Khóa lại rồi, cô mới nhìn hơi đứa trẻ kia, vẫn không thể tin nổi rít lên: “Các em làm trò gì ở đây thế hả???”
“Không có ạ!”
Cả hai người kia cùng lên tiếng trả lời.
Cô giáo Lâm Hà: “Còn không có gì? Các em cho là cô mù ư?”
Trúc Ngải Mạch thật không biết phải nói sao, rõ ràng tư thế vừa rồi của hai người quá ái muội, nói sao cũng không rõ nổi: “Cô ơi, bọn em không phải như cô nghĩ đâu!”
“Ôi, mấy cái đứa trẻ con thời nay!”
Trúc Ngải Mạch: “____”
Sở Hàn lạnh nhạt. Muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm.
Anh chẳng muốn dông dài ở chỗ này nữa. Vì thế không mặn không nhạt nói: “Em đi trước đây!”
Anh phải đi rửa mặt ngay.
Nhưng mới bước qua người cô giáo Lâm thì đã bị Lâm Hà không chút lưu tình phang cả túi đựng thuốc mới mua lên người.
Sở Hàn trở tay không kịp, bị trúng một đòn.
Còn chưa kịp ngẩn ra, phát phang thứ hai đã đến. Cứ thế đến phát thứ 3, thứ 4, thứ 5,... thứ n.
Không phải anh không phản kháng mà là phản kháng không nổi.
Cô giáo Lâm Hà của chúng ta vốn thuở cấp 3 là một động viên cử tạ, sức dài vai rộng, lại được cái học được món võ từ chỗ anh người yêu là võ sư Karate nên đặc biệt biết đánh người.
Sở Hàn cũng biết võ, nhưng thật sự không thể địch nổi cô giáo Lâm Hà này. Thậm chí còn bị cô đánh cho chạy khắp phòng y tế.
Lâm Hà rít lên: “Thằng ôn con này! Bé tí tuổi đầu đã làm cái trò chả ra gì như thế. Nay lại muốn cắp đuôi chạy sao? Hả?”
Lâm Hà theo chủ nghĩa nữ quyền, cực kì coi trọng phụ nữ. Lúc ban đầu vừa vào phòng có chút tức giận vì hai đứa nhỏ đều đang là học sinh lại làm loại chuyện ấy. Nhưng cô vẫn có thể chấp nhận được. Vốn dĩ chỉ muốn giáo huấn hai người một chút nên mới đóng cửa lại, không muốn làm kinh động tới hiệu trưởng, khiến tụi nhỏ bị đuổi học.
Ai ngờ, thằng nhóc kia nhìn thì tốt mã mà lại đểu giả như thế. Ăn không được nên muốn phủi mông bỏ chạy ư? Thật là một tra nam cặn bã.
Vì thế cô giáo Lâm không chịu nổi mới ra tay diệt “tra nam“.
Trúc Ngải Mạch ngồi trên giường ngẩn người nhìn Lâm Hà đáng Sở Hàn.
Ặc, cô giáo này... cũng “chính nghĩa” nhưng bạo lực quá nhỉ?
Mất 15 phút sau, phòng y tế mới an tĩnh lại.
Sở Hàn bị ép ngồi trên ghế. Giờ trông anh vẫn y như bình thường. Chỉ trừ bên má có vết cào rách đã đóng vẩy một lúc và vết bầm tím mới cứng trên mu bàn tay.
Hôm nay Sở Hàn cảm thấy bản thân đúng là quá nhọ. Cùng một ngày lại gặp được những hai người phụ nữ điên. Quả thật cũng không dễ dàng gì!
Ông trời cũng vất vả chăm sóc anh quá rồi!
Sở Hàn ngồi mỉa mai trong lòng. Hoàn toàn bỏ qua cô giáo Lâm Hà đang ngồi khuyên nhủ 2 người bên cạnh.
Cô giáo Lâm: “Hai em vẫn còn nhỏ lắm. Cô biết bây giờ là tuổi 2 đứa tò mò về các vấn đề giới tình. Nhưng hai đứa có nghĩ đến không? Bây giờ đã là năm 3 rồi, chằng bao lâu nữa sẽ phải thi đại học. Các em cứ đắm chìm vào những chuyện không đâu như vậy sẽ đánh mất tương lai mất thôi.... bla... bla...”
Trúc Ngải Mạch có chút đau đầu.
Thật sự 2 người bọn họ hoàn toàn chẳng có gì cả. Thậm chí họ còn là kẻ thù của nhau kia kìa.
Nhưng, cô lại hoàn toàn không có cách nào giải thích cho cô giáo trước mặt này hiểu được.
Trúc Ngải Mạch hơi nghiêng đầu nhìn Sở Hàn, hi vọng anh tìm được cách gì để thoát thân. Dù là kẻ thù của nhau thật, nhưng những lúc này, thoát khỏi vấn đề trước mặt vẫn quan trọng hơn.
Dù sao thì quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Đợi thêm thời gian, cô có thể trả thù cậu ta sau cũng được.
Nhưng, ai ngờ, Sở Hàn hoàn toàn chẳng quan tâm. Anh chẳng có chút nào thể hiện việc muốn rời khỏi căn phòng y tế đáng sợ này. Cho dù Trúc Ngải Mạch nháy mắt ra hiệu đến sắp rút gân cũng chẳng care.
Bạn học Trúc phùng má tức giận. Trong lòng lại âm thầm ghi thêm một mối thù với Sở Hàn.
Bên tai vẫn vang vang tiếng cô giáo Lâm Hà răn dạy. Trúc Ngải Mạch muốn ong cả đầu.
Đúng lúc, trong đầu cô nảy ra một chiêu. Người con gái giảo hoạt cười một tiếng.
“Oaaaaaaa.....”
Tiếng khóc bất ngờ vang lên, dọa cả Sở Hàn và Lâm Hà ngây người.
Sở Hàn quay đầu nhìn người vừa ra sức nháy mắt ra hiệu với mình, bây giờ lại khóc đến thương tâm. Cả khuôn mặt nhỏ cơ hồ đều đẫm nước. Trông đáng thương vô cùng!
Nhưng, Sở Hàn lại không thấy thế. Anh chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi dọc sống lưng.
Cái ánh mắt kia của cô, rõ ràng đang có chủ ý không tốt với anh mà.
Trong đầu Sở Hàn hiện lên mấy chữ: Thôi rồi!